Phù Diêu

Chương 477: Lời đồn

Mạnh Khiết trả lời rất quyết đoán, đơn giản mà nói là cô không có đường lui, không theo sát Vương Quốc Hoa thì cuộc sống xui xẻo sẽ ở ngay trước mắt. Hơn nữa trước đây cô được Chánh văn phòng Lâm coi là một quân cờ để ở Ban giám sát không phải vì cô có xuất thân bình thường sao? Nếu là Cao Quyên Quyên, chánh văn phòng Lâm dám an bài như vậy sao?

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, không ngờ Tạ Vệ Quốc này lại to gan như vậy. Mình vừa mới cho đối phương chút mặt mũi, vết thương còn chưa lành mà đã dám làm thế? Đầu tên này có bị vào nước không?

Kết luận rất rõ ràng người này làm thế là theo quán tính, hơn nữa khoản tiền này không nhỏ, nếu để Tạ Vệ Quốc tự bỏ tiền chi có lẽ hắn không bỏ được. Vì vậy hắn mới xuất hiện một nhược điểm này cho Vương Quốc Hoa túm.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên sai Mạnh Khiết đi điều tra, lúc này hắn cũng bị người khác lấy làm đề tài để đồn thổi. Biến cố ở Ban giám sát rất nhanh truyền khắp trụ sở tỉnh ủy.

Chuyện Ban giám sát bàn rất xôn xao, chủ nhiệm Vương Quốc Hoa trẻ tuổi là tâm điểm trong đó.

Hô Diên Áo Bác đang chuẩn bị về, thư ký lúc cầm cặp cho liền thuận miệng nói:
- trưởng ban thư ký, chủ nhiệm Vương ở Ban giám sát đi xe riêng, việc này tôi nghe rất nhiều người nói tới, nói hắn mới làm việc mấy năm mà đã đi xe riêng.

Xe của Vương Quốc Hoa là do Ngôn Lễ Hiếu đưa ra, con đường gì thì Vương Quốc Hoa không quan tâm, cũng không coi là việc gì lớn. Ở trụ sở tỉnh ủy này có đủ loại người, nói là quan hệ phức tạp cũng không quá đáng. Vì vậy Vương Quốc Hoa mới đẩy chánh văn phòng Lâm ra thì lời đồn rất tự nhiên sẽ xuất hiện. Làm thư ký loại lời đồn này mặc dù nghe không thể tin nhưng thư ký cũng cần kịp thời báo cáo với lãnh đạo.

Hô Diên Áo Bác khá chú trọng việc này, y đứng lại nói.
- Cậu nghe lời này từ đâu?

Thư ký nói:
- Một ít lão đồng chí ở văn phòng nói, còn nói Vương Quốc Hoa không quá tôn trọng lão đồng chí, một chuyên viên có tư cách khá lâu năm ở Ban giám sát bị Vương Quốc Hoa làm tức đến độ phải về nhà dưỡng bệnh.

Trên mặt Hô Diên Áo Bác không lộ vẻ vui hay buồn, chẳng qua tiết tấu bước đi làm thư ký nhìn ra được trưởng ban thư ký rất chú trọng việc này.

Quả nhiên đi được vài bước Hô Diên Áo Bác không lập tức xuống lầu mà chạy đến văn phòng Ngôn Lễ Hiếu. Chuyện này cần phải xác nhận một chút. Ngôn Lễ Hiếu có thể rất nhanh xuất hiện làm chỗ dựa cho Vương Quốc Hoa, tìm Ngôn Lễ Hiếu hỏi là thích hợp nhất.

Ngôn Lễ Hiếu vừa lúc từ văn phòng đi ra thấy Hô Diên Áo Bác, hắn khách khí ân cần chào hỏi một câu. Hô Diên Áo Bác xua tay thản nhiên nhận lời chào này. Cùng là cấp phó nhưng thái độ của y đối với Ngôn Lễ Hiếu là khác so với các phó trưởng ban thư ký khác.

- Lão Ngôn, đồng chí Vương Quốc Hoa mới tới đi xe riêng, chuyện này anh biết không?
Hô Diên Áo Bác đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu không có gì khác lạ nhưng lộ rõ vẻ quan tâm. Vương Quốc Hoa là người do bí thư Hứa an bài, người khác không biết nhưng Hô Diên Áo Bác biết rõ. Có người lợi dụng lời đồn nhằm vào Vương Quốc Hoa, đây chính là nghi ngờ bí thư Hứa. Làm trưởng ban thư ký, Hô Diên Áo Bác nếu không xử lý tốt vấn đề thì đó là làm mất mặt bí thư Hứa, vậy y chính là thất trách.

- Ai ăn no không có chuyện gì nói cái này, Vương Quốc Hoa đi xe riêng thì sao chứ? Chuyện này tôi đúng là hiểu chút tình hình. Lúc Vương Quốc Hoa chưa tham gia công tác đã có tiền triệu, sau đó y đưa tiền đó giúp bạn đi kinh doanh, mấy năm qua cũng kiếm được tầm trăm triệu.
Ngôn Lễ Hiếu rất tùy ý trả lời, việc này hắn nghe Cao Nguyên nói. Thực ra xuất thân của Vương Quốc Hoa cũng là do Cao Nguyên uống rượu nên mới nói ra, cụ thể bao nhiêu thì không biết, chỉ biết là rất lớn. Ngôn Lễ Hiếu không rõ xuất thân của Vương Quốc Hoa, chỉ đưa con số trăm triệu đã đủ đáng sợ.

Hô Diên Áo Bác nghe vậy liền cười cười gật đầu nói:
- Thì ra là thế, gần đây có ít đồng chí ở văn phòng nghe lời đồn rồi truyền tin, hiện tượng này không tốt, cần phải quản.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống. Ngôn Lễ Hiếu rất cung kính đưa Hô Diên Áo Bác lên xe, đợi xe đi xa thì mặt hắn cũng sa sầm lại. Thư ký phía sau thấy thế lập tức quay đầu lại cảnh giác nhìn quanh, chỉ cần có kẻ nào dám tiến gần là lập tức bị thấy ánh mắt nghiêm khắc nhìn tới.

Vương Quốc Hoa có vị trí như thế nào trong mắt Ngôn Lễ Hiếu không cần phải nói, vừa mới có chút động tác đã có người dùng thủ đoạn đồn thổi nhằm vào Vương Quốc Hoa, Ngôn Lễ Hiếu đương nhiên không thể coi như không có việc gì, nếu không sẽ làm Vương Quốc Hoa không hài lòng.

- Hiểu Quang, cậu ghi chép một chút, sáng mai họp các phòng ban, từ cấp phó trở nên đều phải tham gia.
Dặn xong, Ngôn Lễ Hiếu nghĩ cần báo cho Vương Quốc Hoa, chẳng qua hắn nghĩ lại thấy không cần, làm xong chuyện rồi nói cũng được.

Vương Quốc Hoa hết giờ làm hơi muộn, chủ yếu do mới nhận chức nên cần thời gian làm quen công việc. Sở Sở không ở đây, Vương Quốc Hoa không vội về nhà. Lưu Linh dạo này cũng bận, Vương Quốc Hoa không định qua, vì thế không bằng ở lại văn phòng làm việc.

Vương Quốc Hoa làm thêm giờ, người khác thật ra hết giờ là về, bây giờ cũng không có chuyện đặc biệt quan trọng. Trước khi hết giờ làm mấy người thanh niên thật ra cũng đến chào rồi mới về.

Vương Quốc Hoa bận một lúc, máy điện thoại vang lên. Bên kia truyền tới giọng của Diêu Hiểu Hoa.
- Chủ tịch quận đang bận à?
Diêu Hiểu Hoa theo thói quen nên chưa đổi được cách gọi.

- Lão Diêu, có việc à?
Vương Quốc Hoa nghe cách gọi quen thuộc này cũng thấy thân thiết. Diêu Hiểu Hoa thay vị trí của Vương Quốc Hoa, sự cảm kích trong lòng không thể dùng lời để hình dung. Nếu không có Vương Quốc Hoa đề cử thì chức chủ tịch quận không đến lượt hắn.

- Tôi đang ở dưới tầng, Cao Thăng cũng đi cùng, tôi có chút chuyện cần báo cáo với lão lãnh đạo.
Cách gọi đã thay đổi nói rõ Diêu Hiểu Hoa ý thức được không ổn, gọi chủ nhiệm thì hắn cảm thấy không đủ tôn trọng, dứt khoát gọi lão lãnh đạo vừa thân thiết vừa tôn trọng.

- Ha ha, sao không lên thẳng đi, ở dưới làm gì chứ. Anh chờ chút, tôi xuống ngay, tối tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy, hắn dọn đồ rồi đi xuống.

Cao Thăng từ xa thấy Vương Quốc Hoa, hắn đi lên thân thiết gọi:
- Vương ca.
Vương Quốc Hoa không nói chỉ nhiệt tình ôm Cao Thăng. Cử động này làm Diêu Hiểu Hoa ở cách đó ba bước thấy rõ. Nếu như nói Diêu Hiểu Hoa lấy lý do cựu cấp dưới của Vương Quốc Hoa mà tới, vậy Cao Thăng chính là huynh đệ của Vương Quốc Hoa. Anh em kết nghĩa của Vương Quốc Hoa lưu lại quận Hồng Sam chính là tín nhiệm Diêu Hiểu Hoa. Từ ý nghĩa nào đó mà nói Diêu Hiểu Hoa nếu không được Vương Quốc Hoa ủng hộ thì vị trí chủ tịch quận chưa chắc đã ngồi ổn. Dù sao căn cơ của Diêu Hiểu Hoa không thể Sở Sở với Vương Quốc Hoa. Trác Quyền còn là thường vụ thị ủy cơ mà.

Diêu Hiểu Hoa không vội vàng đi lên, chờ anh em Vương Quốc Hoa thân thiết đủ thì y mới từ từ lên, rất cung kính đưa hai tay ra:
- Lão lãnh đạo, tôi tới làm phiền anh.

Dẫn Cao Thăng tới, Diêu Hiểu Hoa có thể nói phí nhiều tâm trí. Đi theo Vương Quốc Hoa hơn năm, Diêu Hiểu Hoa nhìn ra được Vương Quốc Hoa rất trọng tình cảm. Hôm nay đến làm việc cần phải được Vương Quốc Hoa mạnh mẽ ủng hộ cho nên y dẫn Cao Thăng theo chính là vô hình trung tăng không ít điểm trong mắt Vương Quốc Hoa. Diêu Hiểu Hoa thông qua phương thức này nói với Vương Quốc Hoa là mình cũng rất coi trọng Cao Thăng. Đương nhiên thủ đoạn này chẳng qua chỉ là kéo gần tình cảm, chính thức liên quan đến công việc thì đó chỉ là tiểu tiết.

- Lão Diêu, đừng khách khí như vậy.
Nói là như vậy nhưng Vương Quốc Hoa không có ý sửa cách gọi của Diêu Hiểu Hoa. Vương Quốc Hoa mặc dù đã rời khỏi quận Hồng Sam nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến công việc của Hồng Sam. Dù sao ở đó là tâm huyết của hắn, nếu không nghĩ tới chính là nói dối.

Cao Thăng rất tự giác làm lái xe, Diêu Hiểu Hoa lên xe Vương Quốc Hoa, xe của y thì đi theo phía sau. Ra khỏi trụ sở tỉnh ủy, Diêu Hiểu Hoa nói vài câu khách khí rồi nói đến công việc.

- Lão lãnh đạo, sau khi anh đi thì bí thư Trác có biến hoá không nhỏ, càng lúc càng can thiệp công việc bên ủy ban. Mấy hôm trước quận nhận được công hàm của thị xã Lưỡng Thủy – tỉnh Đại Giang tỏ vẻ muốn tổ chức đoàn khảo sát đến quận Hồng Sam học tập kinh nghiệm, chuyện này quận rất chú trọng, cũng tổ chức hội nghị thường ủy thảo luận. bí thư Trác cũng coi trọng, đã quyết định do mình đứng đầu đón tiếp đơn vị anh em tới thăm quan.
Mở đầu của Diêu Hiểu Hoa không có gì là quá, Trác Quyền đoạt quyền chủ đạo của việc này đúng là không quá gì. nếu chỉ vì việc này mà Diêu Hiểu Hoa đến tìm trợ giúp thì Vương Quốc Hoa phải đánh giá lại Diêu Hiểu Hoa.

Quả nhiên Diêu Hiểu Hoa còn lời chưa nói hết. Hắn nói tiếp.
- Sáng hôm qua bí thư Trác Quyền đến khảo sát khu công nghệ cao phát biểu vài lời, chủ yếu nhấn mạnh khu công nghệ cao cần phải phát huy tác dụng lớn hơn nữa thúc đẩy kinh tế quận Hồng Sam phát triển lên bậc thang mới dưới sự lãnh đạo của quận ủy. Sau đó Trác Quyền lại đến thị sát công trường thi công quảng trường trung tâm, rồi phát biểu mấy lời, nội dung trung tâm là dưới sự lãnh đạo của quận ủy….


Trác Quyền làm việc này nhìn qua là rất chính đáng, không có tật xấu gì, thực tế lại tạo gợn sóng không nhỏ ở quận Hồng Sam. Trước đây lúc Vương Quốc Hoa còn ở Hồng Sam, Trác Quyền không to gan như vậy. Bây giờ Vương Quốc Hoa vừa đi, thời tiết quận Hồng Sam chẳng lẽ sẽ thay đổi? Trác Quyền làm vậy thực tế là biến tướng muốn nhét thành tích vào túi mình, đang chèn ép uy tín của ủy ban quận. Cho nên nói đến đoạn sau Diêu Hiểu Hoa trực tiếp gọi tên Trác Quyền chứ không thêm từ bí thư nữa.

Đảng ủy nắm nhân sự, chính quyền bắt tài chính, đây là nói với bên ngoài. Thực tế hầu hết ở Đảng ủy, chính quyền các cấp thì bí thư mới là người có quyền lên tiếng. Anh muốn không cho Đảng ủy nhúng tay vào tài chính thì đó là chuyện không thực tế.

Diêu Hiểu Hoa vừa nhận chức, chưa tạo được uy tín thì rất khó khăn cản được Trác Quyền có cấp bậc cao hơn một bậc. Vương Quốc Hoa đã sớm đoán được việc này, chẳng qua hắn không ngờ Trác Quyền có động tác nhanh như vậy. Hắn còn chưa đi xa mà Trác Quyền đã nhảy ra ngoài.

- Vài hôm nữa tôi sẽ tới thị xã Giang Đông, gần đây Ban giám sát vẫn đang chứng thực chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Hứa về việc xây dựng pháp chế chấp pháp văn minh của các ngành. Mấy hôm nay tôi vẫn bận vì việc này.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể nói rõ đi làm chỗ dựa, có lý do này đương nhiên là phải dùng tới. Đương nhiên chỉ thị của Hứa Nam Hạ, Nam Bình là bí thư thị ủy Giang Đông tự nhiên là người đầu tiên nhảy ra hưởng ứng.

Vương Quốc Hoa mặc dù đẩy Chánh văn phòng Lâm đi nhưng cả Ban giám sát người chính thức phục hắn có lẽ chỉ có ba người Mạnh Khiết. NHững người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định không phục. Vừa lúc hắn mượn cơ hội này dẫn người của Ban giám sát xuống một chút, để bọn họ xem quá khứ huy hoàng của hắn, để bọn họ biết hắn không phải dựa vào quan hệ đi lên mà dựa vào thnfh tích đủ mạnh làm trụ cột.

Vương Quốc Hoa cũng còn có thể làm chỗ dựa cho Diêu Hiểu Hoa, một công nhiều việc.

Có lời này của Vương Quốc Hoa, Diêu Hiểu Hoa yên tâm hơn nhiều. Sau đó hắn không nhắc chuyện của Hồng Sam mà nói sang việc khác, hỏi chuyện của Vương Quốc Hoa lúc ở tỉnh ủy. Nói chuyện một lúc đã tới khách sạn Phương Nguyên.

Xe Vương Quốc Hoa còn chưa dừng lại, quản lý bảo vệ đã nhận ra, vội vàng chạy tới mở cửa.

- Lãnh đạo, ngài lại đến, tôi đi thông báo tổng giám đốc Hoàng.

Cách gọi này làm Diêu Hiểu Hoa, Cao Thăng khó hiểu. Đoàn người đi vào trong, Diêu Hiểu Hoa không tiện hỏi, Cao Thăng liền là người đứng ra hỏi. Vương Quốc Hoa cười cười kể lại chút nguyên nhân, Cao Thăng không hỏi tiếp.

- Anh đến sao không báo trước một tiếng, em vừa nãy làm mệt nên ngủ một lát.
Hoàng Nhàn trên mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn ngủ, mặt mang theo vẻ oán giận mà thân thiết.

Về phần tại sao cô mệt thì hai người biết rõ. Hoàng Nhàn nếm thử cảm giác nên rất tham lam, coi như tự chuốc họa.

- Đây là Cao Thăng, anh em của tôi, đây là chủ tịch quận Hồng Sam – Diêu Hiểu Hoa, đồng nghiệp cũ của tôi.
Vương Quốc Hoa trịnh trọng giới thiệu, hắn quay sang nói với Diêu Hiểu Hoa:
- Sau này lên tỉnh làm việc muốn tiếp khách thì tới đây, đủ thể diện còn đảm bảo có phòng.

Khách sạn Phương Nguyên, Diêu Hiểu Hoa có nghe tới, đây là nơi tốt nhất để tiếp khách tại tỉnh thành. Đến đây ăn cơm theo Diêu Hiểu Hoa thấy là bình thường, nhưng giám đốc khách sạn lại thân thiết với Vương Quốc Hoa như thế thì lại là không bình thường. Vương Quốc Hoa mới đến tỉnh mấy hôm mà nhanh như vậy đã có quan hệ với nơi này sao?

- Quốc Hoa, tầng đỉnh có người đặt rồi, có nên đổi lại không?
Hoàng Nhàn kéo tay Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa không có ý kiến gì việc này, không cần nhất thiết là phòng kia. Vương Quốc Hoa gật đầu, Hoàng Nhàn dẫn mọi người xuống lầu, vào một phòng, nơi này tuy không kém nhưng không thể so với tầng đỉnh.

- Ai nhiều tiền mà đặt tầng đỉnh vậy?
Vương Quốc Hoa chỉ thuận miệng nói, Hoàng Nhàn nhỏ giọng giải thích:
- Bên Ủy ban nhân dân tỉnh gọi tới đặt phòng, mới đầu nói bao cả khách sạn, em nói phòng đã đặt trước nhiều, kết quả bên kia nói đến 8h tối phải để khách đi hết, tất cả chi phí do bọn họ tính, nếu không em đâu có thời gian ngủ một lát?

Vương Quốc Hoa cúi đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày nói:
- Thôi để anh đổi nơi khác.
- Bây giờ là 6h30, đến 8h phải đi đúng là không có nhiều thời gian.

Thái độ của Vương Quốc Hoa làm Hoàng Nhàn thở dài một tiếng, cô có chút xấu hổ nói:
- Như vậy không hay, anh đã tới rồi mà.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Anh làm khó ai cũng không thể làm khó em, hơn nữa không phải không có chỗ đi mà, em đừng thấy khó xử.

Vương Quốc Hoa vừa nói đứng lên rời đi, Hoàng Nhàn đưa tới dưới lầu, trên đường không ngừng nhỏ giọng xin lỗi, nghe đầy vẻ thân thiết. Cao Thăng ở bên nhíu mày chẳng qua hắn không tỏ vẻ quá rõ. Vương ca cái gì cũng tốt, chỉ là quan hệ nam nữ thì đi đến đâu cũng có thể trêu chọc một chút. Đương nhiên Cao Thăng cũng có chút tự hào, Vương ca là người đàn ông xuất sắc, phụ nữ thích là rất bình thường.

Vương Quốc Hoa gọi điện cho Ngôn Lễ Hiếu tỏ vẻ muốn đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn mời khách, Ngôn Lễ Hiếu không có ý gì, đồng ý ngay. Vương Quốc Hoa đến nơi thì đèn đã sáng rực.

Ngôn Lễ Hiếu còn có việc, chờ ở cửa đón hắn cũng là người quen – mỹ nữ Tiểu Đổng. Tiểu Đổng bây giờ đã là quản lý tòa nhà phía đông. khu nghỉ dưỡng mặc dù là công ty nhà nước nhưng nhân viên ở trong không phải đều là biên chế, chỉ đến cấp quản lý mới chính thức vào nhà nước.

Tiểu Đổng coi như may mắn, có lẽ do Vương Quốc Hoa nên Ngôn Lễ Hiếu rất chiếu cố cô, trực tiếp giải quyết vấn đề biên chế. Đáng tiếc sau vụ đánh nhau lần trước Vương Quốc Hoa không có qua lại gì với Tiểu Đổng, Tiểu Đổng dù muốn báo đáp cũng không có cơ hội.

Hôm nay nhận được điện của Ngôn Lễ Hiếu, Tiểu Đổng gần như chạy từ trong ra, ai ngờ đến sớm đợi gần nửa tiếng thì xe Vương Quốc Hoa mới xuất hiện.

- Thủ trưởng.
Tiểu Đổng đi lên mở cửa ân cần chào hỏi làm Diêu Hiểu Hoa run lên. Thấy rõ nơi này là đâu, tim Diêu Hiểu Hoa đập mạnh.

- Ha ha, làm cô thêm phiền, còn có tôi không phải thủ trưởng gì cả, gọi tên của tôi đi.
Vương Quốc Hoa khách khí nói, Tiểu Đổng có chút khó xử, chẳng qua cô suy nghĩ thật nhanh:
- Tôi gọi ngài là chủ nhiệm Vương, trưởng ban thư ký Ngôn đã chỉ thị như vậy.

- Được, tùy cô.
Vương Quốc Hoa tùy cô. Bảo vệ cửa đi tới kiểm tra xe một chút sau đó đám người Vương Quốc Hoa mới lên xe đi vào trong.

Thấy bảo vệ kiểm tra ngặt hơn trước, Vương Quốc Hoa cười hỏi Tiểu Đổng ngồi ở ghế trên:
- Hôm nay có khách quan trọng gì sao?

Tiểu Đổng quay đầu lại cười nói:
- Em không quá rõ, một trưởng ban thư ký bên ủy ban tỉnh tới an bài, nghe nói là con cháu một vị tướng nào đó, chủ tịch tỉnh Đoạn rất chú trọng.

- Chủ tịch Đoạn cũng đến?

Tiểu Đổng nói:
- Không có, đều do vị trưởng ban thư ký kia đến phụ trách, người không an bài ở tòa nhà chính mà ở biệt thự phía tây.

Vương Quốc Hoa không hỏi nữa nhưng thật ra Cao Thăng lại lên tiếng.
- Tôi nghĩ chủ tịch Đoạn không muốn gặp tên kia, lại không muốn đắc tội đối phương nên mới an bài như vậy.

Vương Quốc Hoa không ngờ Cao Thăng nói như vậy nên cười nói:
- Sao cậu biết như vậy? Không chừng chủ tịch Đoạn sẽ đến đó.
Cao Thăng cười nói:
- Chuyện này tôi chưa phải chưa từng thấy, đám con cháu quan chức Bắc Kinh đi xuống địa phương nhất định không có chuyện tốt, chủ tịch Đoạn không chừng còn đang đau đầu.

Xe rẽ đi về phía đông thì phía trước có ba chiếc xe tạo thành đội xe, hai bên đơn giản đi theo hành trình của mình. Đội xe kia chạy tới cổng, ngồi trên chiếc xe giữa là một thanh niên khoảng 30 tuổi, vẻ mặt khá âm trầm.

- Trưởng ban thư ký Tiếu, anh nói khách sạn Phương Nguyên thật sự tốt như vậy sao?

- Triệu thiếu gia, muốn nói ăn cơm thì ở tỉnh thành không đâu so được với khách sạn Phương Nguyên. Còn có một điểm giám đốc khách sạn là con gái người giàu nhất tỉnh, là mỹ nữ nữa chứ.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế trên cười cười đáp lại. Tên này khoảng 50 tuổi nhưng lại lộ vẻ bỉ ổi.

- Ha ha vậy tôi phải gặp một chút, gia sản người giàu nhất tỉnh Nam Thiên chắc là rất nhiều nhỉ?
Triệu thiếu gia cười rộ lên càng lộ vẻ âm u hơn.

- - người giàu nhất tỉnh Nam Thiên tên là Hoàng Kiên, sản nghiệp chính là ở ngành hóa chất, bất động sản. Nghe nói hắn có quan hệ không bình thường với thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Việt Châu – Lâm Củng. Đương nhiên Lâm Củng không đáng là gì so với Triệu gia.

Lúc xe của Triệu thiếu gia ra khỏi cổng, trong văn phòng chủ tịch tỉnh ủy ban tỉnh – chủ tịch tỉnh Đoạn Phong đang dặn thư ký. Đoạn Phong giờ phút này lộ vẻ uể oải, giọng nói cũng không lớn.

- Tiếp đón cho tốt, khách khí một chút, nếu hỏi tới tôi thì nói tôi đang họp, rảnh nhất định sẽ gặp.

Bên này Vương Quốc Hoa có Tiểu Đổng tiếp đón nên không có việc gì xảy ra cả, có thể mời khách ở đây đương nhiên là đủ quy cách, thể diện của Vương Quốc Hoa không những không giảm mà còn tăng lên.

Ăn gần xong, Tiểu Đổng cầm chìa khóa tới đặt trên bàn nói.
- Chủ nhiệm Vương, phòng đã an bài xong, mỗi người một phòng. Tối ngài nếu muốn giải trí thì dưới lầu có nơi hát, múa. Nhân viên phục vụ hát cũng hay.

Vương Quốc Hoa không nói mà nhìn sang hai người Diêu Hiểu Hoa.

Cao Thăng nói:
- Đừng gọi tôi, tôi không thích cái này.
Diêu Hiểu Hoa gãi đầu nói:
- Hơi mệt nên muốn đi nghỉ sớm.

Nếu vậy thì thôi, mọi người chuẩn bị tản mát thì Ngôn Lễ Hiếu xuất hiện ở cửa phòng ăn. Y vào cười ha hả nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi, có việc không thể đi nổi.

Vương Quốc Hoa giới thiệu một phen, Diêu Hiểu Hoa trước đó đã gặp Ngôn Lễ Hiếu nên không lạ.

- Biệt thự phía tây là con nhà quan chức Bắc Kinh, tên Triệu Kim Lăng, lai lịch cụ thể tôi không biết. ủy ban tỉnh gọi tới, phái một phó trưởng ban thư ký tiếp đón.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất