Phù Diêu

Chương 522: Thẳng thắn

Tỉnh ủy đột nhiên nhúng tay vào vấn đề nhân sự của huyện Lâm Vượng là không hợp lẽ thường. Nhưng Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã đưa ra lý do là bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ rất coi trọng công tác xóa đói giảm nghèo, vì thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo nên mới có điều chỉnh. Ý đây là ý của bí thư Hứa, nói cách khác, bí thư Hứa không thể chấp nhận tổ công tác xóa đói giảm nghèo không đạt được thành tích ra hồn. Nói cách khác cái gọi là thành tích không phải là tuyên truyền vài câu trên báo chí mà cần thành tích thật sự. bí thư Hứa không thể chấp nhận một thành tích quá bình thường.

Thật lòng mà nói Dương Quốc Minh rất thích thú khi thấy Hạ Nham bị lên trường Đảng tỉnh học, nhưng có Vương Quốc Hoa ở trong đó nên Dương Quốc Minh lại thấy lo lắng.

Nhiều năm làm chính trị nên khiến Dương Quốc Minh từ người nhiệt huyết trở thành thâm trầm, cũng hiểu rất sâu về xã hội này. Nói trắng ra chính là các loại các dạng quan hệ lợi ích, thân nằm trong đó chỉ cần xử lý tốt các loại quan hệ lợi ích là có thể bằng phẳng đi tới. mà trong những năm qua Dương Quốc Minh làm khá tốt.

Vương Quốc Hoa vừa chân trước vào khách sạn Bắc Sơn, Dương Quốc Minh đã lặng lẽ xuất hiện. Theo bình thường Dương Quốc Minh đáng lẽ nên ở phòng nào đó trong khách sạn, sau đó do trưởng ban thư ký thị ủy dẫn Vương Quốc Hoa lên gặp.

Lẽ thường cuối cùng cũng là lẽ thường. Sự tồn tại của lẽ thường giống như nguyên tắc vậy, luôn bị người phá vỡ. Ân oán qua lại đối với một chính khách thành thục mà nói thường có thể dễ dàng thay đổi. Dù Dương Quốc Minh nửa tháng trước còn muốn đâm Vương Quốc Hoa một đao, nhưng Dương Quốc Minh cũng cho rằng chỉ cần có chung lợi ích thì không có gì không thể nói chuyện.

Vì vậy đứng sau lưng việc phá vỡ lẽ thường chính là Dương Quốc Minh muốn thể hiện thành ý.

Lúc Dương Quốc Minh xuất hiện, Vương Quốc Hoa vừa mới chuẩn bị đi tắm. Hắn đi ra mở cửa thấy là Dương Quốc Minh, hắn không khỏi có chút giật mình.

Chẳng qua đây chỉ là do diễn kịch, Vương Quốc Hoa đóng kịch cứng mặt một giây.

Bắt tay đầy chủ động, vẻ mặt rất thân thiết.

- Bí thư Dương, sao lại để anh tự tới như thế này, tôi đang định tắm xong, thay bộ quần áo rồi tới gặp.

- Ha ha, mọi người quen biết đã lâu, cần gì phải làm chính thức như vậy, ai chủ động không giống nhau.
Dương Quốc Minh cũng là một gã diễn viên xuất sắc, đương nhiên lựa chọn của hắn cũng có ý. Đúng thế, ai chủ động chẳng giống nhau, chỉ cần kết quả là thứ mọi người đều chấp nhận được.

Khách khí một phen, hai người chính thức ngồi xuống.

- Quốc Hoa, lần này tỉnh ủy nhúng tay điều chỉnh bộ máy huyện ủy huyện Lâm Vượng làm cho tôi là bí thư thị ủy bị động không nhỏ.
Dương Quốc Minh thẳng thắn nói đầy thân thiết, thực tế lần này Dương Quốc Minh cũng muốn nói thẳng thắn một phen. Căn cứ hiểu biết của hắn với Vương Quốc Hoa, tên này không dễ lừa dối, tốt hơn hết là nói thật.

- Bí thư Dương, tôi nói lần điều chỉnh này là ý của tôi, anh nghĩ sao?
Vương Quốc Hoa cũng rất thẳng. Dương Quốc Minh là bí thư thị ủy, Vương Quốc Hoa có ý muốn giúp đỡ Lưu Bân và Trần Khải Hoa làm ra sự nghiệp thì không thể vòng qua Dương Quốc Minh, thậm chí có nhiều điểm phải nhờ.

- Nói thẳng tôi phải cảm ơn cậu. Tình hình thị xã Bắc Sơn rất phức tạp, tôi làm bí thư thị ủy cũng không dễ dàng gì. Kỳ vọng của chủ tịch tỉnh Đoạn là áp lực rất lớn đối với tôi. Cán bộ ở Bắc Sơn có tính bài ngoại rất mạnh. Điểm này cậu ở huyện Lâm Vượng chắc là có thể cảm nhận được, nếu không đã không tiến hành điều chỉnh nhanh và mãnh liệt như vậy.
Vương Quốc Hoa về cơ bản tán thành lời nói của Dương Quốc Minh, đây là thật, lúc này cũng chỉ có thể nói thật mà thôi.

Đương nhiên lúc nói thật, Dương Quốc Minh vẫn mang chủ tịch tỉnh Đoạn Phong ra, thể hiện hắn cũng có tổ chức.

- Địa phương khác tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm tới huyện Lâm Vượng. Công tác xóa đói giảm nghèo mà bí thư Hứa phát động tuyệt đối không thể nào bị hỏng trong tay tôi, biến thành việc làm qua loa.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đưa ra giới hạn của mình. Đối với điểm này Dương Quốc Minh lựa chọn tin tưởng, biết giới hạn của đối phương, Dương Quốc Minh không khỏi cảm thấy phức tạp.

Dương Quốc Minh vừa yên tâm, vừa có chút nuối tiếc. Yên tâm là Vương Quốc Hoa thò tay ra lần này không phải nhằm vào hắn, mà là vì trát phấn lên mặt bí thư Hứa. Nuối tiếc là vì Dương Quốc Minh vốn định mượn Lưu Linh của Vương Quốc Hoa để đả kích đối thủ đã rất có thể bị phá vỡ.

Đương nhiên Dương Quốc Minh sẽ không vì vậy mà thôi, nếu đến sẽ không định tay không mà về.

- Quốc Hoa, tôi nói thật với cậu, bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Vượng có vấn đề rất lớn. Mặc dù là lần này tiến hành điều chỉnh nhưng có lẽ chưa chắc đạt được hiệu quả mà cậu muốn, nhất là hầu hết quan chức của huyện đều quen không làm ăn cứu trợ.
Dương Quốc Minh nói không có ý tức giận, chỉ có thể nhìn ra chút hả hê. Đúng, huyện Lâm Vượng vẫn không nghe chuyện cho nên bí thư thị ủy Bắc Sơn trước Dương Quốc Minh đã nhét hạt cát vào trong đó cũng chính là Lưu Bân. Lưu Bân trước vốn là phó chánh văn phòng thị ủy, chẳng qua cũng không phải người đắc ý, là một loại không được người mong đợi. Lưu Bân có thể lên làm phó chánh văn phòng thị ủy là có cơ duyên của mình, ở đây không nhất định cần nói.

Không thể không nói, Dương Quốc Minh nói như vậy đã đả động được Vương Quốc Hoa, lời thật luôn dễ dùng như vậy.

Vương Quốc Hoa rơi vào trầm tư, Dương Quốc Minh cũng không gấp, rất kiên nhẫn chờ xem Vương Quốc Hoa phản ứng. Vì có thể hợp tác cục bộ với Vương Quốc Hoa, Dương Quốc Minh không cho rằng mình trả giá một chút có gì là quá. Chỉ cần trong phạm vi nguyên tắc thì gì cũng có thể nói chuyện. Dương Quốc Minh cần thành tích, càng cần có thể nắm giữ cục diện thị xã Bắc Sơn. Ở điều kiện này nên Dương Quốc Minh không cho rằng mất mặt một chút có gì là không ổn.

Đương nhiên Dương Quốc Minh cũng có lo lắng của mình, đó chính là lần này Vương Quốc Hoa dẫn đoàn xuống, Dương Quốc Minh giống trống khua chiêng nghênh đón là không có ý tốt gì. Hắn sợ Vương Quốc Hoa nhớ thù.

Lần gặp này hai bên đều biết rõ trong lòng đối phương suy nghĩ gì, cho nên bọn họ rất dễ dàng nói thật, cố tìm được điểm chung.

- Như vậy đi, chuyện này nếu có cơ hội tôi sẽ phản ánh với bí thư Hứa.
Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời không quá thuyết phục nhưng Dương Quốc Minh rất hiểu. Chỉ riêng chuyện huyện Lâm Vượng thì mọi người có thể thương lượng, nhưng liên quan đến vấn đề bộ máy huyện Lâm Vượng thì không phải Vương Quốc Hoa có thể tùy tiện đáp ứng được.

Nếu Vương Quốc Hoa lập tức đáp ứng được, tối nay Dương Quốc Minh chưa chắc đã ngủ yên được. Thậm chí Dương Quốc Minh còn nghi ngờ bí thư Hứa đang nhằm vào thị xã Bắc Sơn, huyện Lâm Vượng chỉ là bước đi đầu tiên mà thôi. Đương nhiên từ hiện tượng mà nói thì chuyện của huyện Lâm Vượng, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, ba động tạo ra chỉ cực hạn ở huyện Lâm Vượng. Cho nên Vương Quốc Hoa nói như vậy, Dương Quốc Minh cũng không còn gì để nói.

- Được, cứ quyết định như vậy đi. Cậu nghỉ ngơi, tôi đi trước.
Dương Quốc Minh nói xong liền đứng lên,phải nói lần gặp này đã đạt được mục đích cơ bản. Trước đó Dương Quốc Minh có hai mục tiêu, thứ nhất là biết rõ ý đồ điều chỉnh huyện Lâm Vượng của Vương Quốc Hoa, thứ hai tìm kiếm cơ hội hợp tác. Bây giờ điểm thứ nhất đã rõ, điểm thứ hai có thể nói là rất lớn. Như vậy Dương Quốc Minh có gì không hài lòng nữa chứ?

Về phần nói Vương Quốc Hoa phản ánh tình hình với bí thư Hứa thì phải hiểu như thế nào. Lúc Vương Quốc Hoa phản ánh tình hình thì cơ bản là chênh lệch hoặc hơi nghiêng về phía Dương Quốc Minh. Có thể làm được điểm này Vương Quốc Hoa cũng đã đủ ý tứ. Dương Quốc Minh biết rõ trong lòng, bí thư Hứa thực ra chưa chắc đã không vui nhìn thấy hiện trạng bây giờ của thị xã Bắc Sơn. Nếu không vấn đề nhân sự của thị ủy Bắc Sơn có vài lần chủ tịch tỉnh Đoạn Phong định an bài một hai người giúp Dương Quốc Minh nhưng đều bị hội nghị thường vụ tỉnh ủy bác bỏ.

Dương Quốc Minh không có hy vọng xa vời, chỉ muốn có giao dịch nho nhỏ trong giới hạn của Vương Quốc Hoa rồi hai người trao đổi lợi ích. Giao dịch chưa chắc quá lớn nhưng có thể giúp Dương Quốc Minh về cơ bản nắm giữ cục diện, mà không phải là phát triển theo hướng phá vỡ, như vậy là đủ rồi.

Lần gặp này mang lại cho Vương Quốc Hoa chỗ tốt trực quan chính là có thể ngủ ngon cả đêm, mai về.

Bộ máy huyện Lâm Vượng điều chỉnh xong, Trần Khải Hoa rời khỏi chức phó tổ trưởng tổ công tác xóa đói giảm nghèo, Vương Quốc Hoa cũng phải tiến hành điều chỉnh, đồng thời cũng theo tổ thứ nhất một lần nữa về thị trấn Trường Kiều.

Lần này đến thị trấn Trường Kiều, Vương Quốc Hoa không có ý nhúng tay vào công việc của tiểu tổ mà là mang theo một mục đích, hắn tiến hành sửa đường từ thị trấn Trường Kiều đến huyện thành. Ai cũng nói nếu muốn giàu thì phải làm đường trước, lời này theo Vương Quốc Hoa thấy chưa chắc đã chính xác. Nhưng để giàu thì có hệ thống giao thông tốt là rất quan trọng. Về phần thủ đoạn kiếm tiền từ làm đường, Vương Quốc Hoa khinh thường đi làm. Từ xóa đói giảm nghèo đến huyện thành chỉ cách khoảng 30km theo đường chim bay, nhưng do nhiều núi, đi vòng vo nên khoảng cách bị kéo dài. Vương Quốc Hoa muốn làm chính là làm đường nhựa thay đường đất hiện có.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất