Phù Diêu

Chương 536: Lên nhầm giường (1,2)

Hai chị em đã không còn ngây thơ như trước, Vương Quốc Hoa giải thích xong các cô cũng không có ý kiến gì khác.

Trên bàn ăn Vương Quốc Hoa có chút thất thần. chuyện hôm nay nhìn qua giải quyết đẹp không có tỳ vết gì. Vấn đề mấu chốt ở đây là do Mạnh Chấn Đông dùng gần một buổi chiều tìm hiểu lai lịch của Vương Quốc Hoa, hơn nữa tìm Tằng Trạch Quang làm thuyết khách.

- Tối anh ra ngoài một lát, hai em nghỉ trước đi.
Vương Quốc Hoa ăn xong tắm rửa thay quần áo, ở ngoài hai chị em nói ra câu đúng như dự liệu.
- Tối còn ra ngoài ư, đúng là, lâu như vậy không ở bên nhau rồi.
Liên Mai oán giận, Liên Tuyết lại không phản ứng mà chỉ cười nói:
- Đi sớm về sớm.

Trước khi đi Vương Quốc Hoa dừng một chút nói:
- Có việc này hai em suy nghĩ một chút, không bằng sang bên tỉnh Nam Thiên với anh, ở đó anh cũng chăm sóc tốt được cho các em hơn.
Vương Quốc Hoa có chút áy náy nên nói như vậy. chuyện lần này đã qua nhưng khó tránh lần sau có gặp việc này nữa hay không. Hai chị em xinh đẹp như vậy, mở quán kinh doanh khó tránh khỏi có người chú ý. Lần này là vì chỗ làm ăn, lần sau tới vì người thì sao? Lòng người khó dò, có tên nào đủ to gan nhằm vào hai chị em thì Vương Quốc Hoa đúng là không có chỗ mà đi mua thuốc hối hận.

Trước khi xuất phát Vương Quốc Hoa gọi điện cho Lãnh Vũ nói muốn tới nhà ngồi. Lãnh Vũ không có lý do gì không đồng ý chẳng qua tỏ vẻ mình không ở nhà, bảo Vương Quốc Hoa trực tiếp đến khách sạn Lâm Hải.

Khách sạn Lâm Hải trước đây thuộc về sở Lâm nghiệp sau đó chuyển đổi đấu thầu. Khách sạn này hàng tháng hiếu kính lãnh đạo sở không ít nên cũng được xác định làm nơi tiếp đón khách của sở. Trong thời gian này Lãnh Vũ liên tục đi thị sát, hôm nay vừa vặn tới sở Lâm nghiệp. Lúc Vương Quốc Hoa tới vừa dừng xe thì đã có người đi lên hỏi:
- Là chánh văn phòng Vương phải không?

Vương Quốc Hoa không nhận ra đối phương vì hắn biết đây không phải thư ký của Lãnh Vũ. Nói vài câu khách khí mới biết đối phương là chánh văn phòng Sở lâm nghiệp, đối phương chủ động tới chờ Vương Quốc Hoa. Thân phận của Vương Quốc Hoa đương nhiên là do Lãnh Vũ thông báo.

Trong phòng không có nhiều người, tổng cộng là bốn. Sau khi Vương Quốc Hoa vào, Lãnh Vũ đứng lên nói:
- Quốc Hoa.

Động tác của Lãnh Vũ coi như là hướng gió cho mọi người, ai cũng đứng lên theo. Sau đó Lãnh Vũ mới giới thiệu:
- Vương Quốc Hoa này là phó chánh văn phòng tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên, cũng là người tỉnh ta, mọi người qua lại gần một chút.

Vương Quốc Hoa nghe giọng điệu thì biết Sở lâm nghiệp là địa bàn của Lãnh Vũ. Vương Quốc Hoa có điểm không biết đó là Lãnh Vũ từng công tác ở Sở lâm nghiệp. Giám đốc sở Sở lâm nghiệp về cơ bản do Lãnh Vũ đề bạt. Sau một phen khách khí làm quen rồi ngồi xuống, Lãnh Vũ bảo Vương Quốc Hoa ngồi cạnh mình:
- Chuyện xử lý thế nào rồi? Tôi gọi điện cho lão Lãnh Sở công an báo thân phận của cậu, bảo y phái nhân viên có khả năng cao tới.

Vương Quốc Hoa thật ra không nghĩ đến giám đốc Lãnh vẫn làm ở Sở công an, trong đầu không khỏi hiện ra hình bóng lả lướt của Lãnh Hân.

- Cũng không có việc gì lớn, người kia đã nhận sai và bồi thường.
Vương Quốc Hoa cố gắng làm nhạt đi việc này. Lãnh Vũ cười cười nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không dây dưa ở vấn đề này.

Thực tế Vương Quốc Hoa cũng cơ bản biết rõ ý của Lãnh Vũ, nếu không Lãnh Vũ sẽ không báo ra thân phận của hắn. Lúc này là thời khắc mấu chốt của Lãnh Vũ, Lãnh Vũ nhất định không muốn phức tạp. Cũng may tính cách của Vương Quốc Hoa không phải người ngang ngược nên chuyện được giải quyết một cách viên mãn. TỐi ăn xong, người của Sở lâm nghiệp cũng rời đi chỉ còn lại mình Lãnh Vũ và Vương Quốc Hoa ngồi đối diện với nhau.

- Đến Bắc Kinh gặp Phó thủ tướng Lục à?
Lãnh Vũ cười nói.

- Vâng, chuyện là như thế này …
Vương Quốc Hoa không giấu mà nói rất cẩn thận. Lãnh Vũ chăm chú lắng nghe không cắt ngang một câu nào.

Chờ Vương Quốc Hoa nói xong, Lãnh Vũ cầm cốc bia uống cạn rồi mới từ tốn nói:
- Quốc Hoa, cậu nói việc này là rất quan trọng, cảm ơn cậu đã nói thật.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Ngài có ơn tri ngộ với tôi, cả đời báo đáp không hết, chuyện này có đáng gì.
Lãnh Vũ cười cười xua tay đứng lên gọi ra ngoài.
- Bảo người đưa thêm hai chai rượu, làm ít thức ăn, tôi phải uống với Quốc Hoa vài chén.

Vương Quốc Hoa thấy Lãnh Vũ cao hứng cũng vui vẻ nhận lời. Vừa nãy Lãnh Vũ không uống mấy, cấp dưới đâu ai dám chuốc lãnh đạo.

- Uống rượu với mấy người đó chẳng thú vị gì, toàn nói nịnh nọt nghe cũng ê tai.
Lãnh Vũ cười cười tự giễu ngồi xuống rồi nói:
- Xem ra lần này trung ương nhất định có động tác mạnh, mấy hôm trước đã thả phương hướng nhưng không xác định, hôm nay coi như là nghiệm chứng việc này.

- Tôi cảm thấy ngài nếu đưa ra tư tưởng mang tính xây dựng trong công tác nông thôn thì nhất định sẽ tăng thêm điểm. Còn có một vấn đề không thể bỏ qua đó là tư tưởng chiến lược phía tây. Hai điểm này nếu đi trước người khác thì ngài chính là nhân vật đi đầu trong giới lý luận.
Vương Quốc Hoa nhắc một chút, muốn tiến bộ có nhiều phương thức, tạo xu thế chính là muốn một loại thủ đoạn. Lãnh Vũ gật đầu thản nhiên nói:
- Đúng thế, lúc này không có nhiều đồng chí có tầm nhìn chiến lược này. Đây là một cơ hội, như vậy đi, bản thảo về công tác nông thôn thì tôi tự làm, bản thảo về chiến lược phía tây thì cậu vất vả một chút, nhuận bút không có đâu.

Nếu người khác nói câu này, Vương Quốc Hoa sẽ không đáp ứng, Lãnh Vũ mở miệng thì Vương Quốc Hoa không thể không đống ứng.
- Được, việc này tôi làm, ngài cho tôi một ngày cùng một máy tính xách tay.

Chuyện nghiêm túc đã nói xong, Lãnh Vũ và Vương Quốc Hoa vừa uống vừa nói chuyện công việc của Vương Quốc Hoa ở tỉnh Nam Thiên. Lãnh Vũ là sư phụ tốt nhất, rất nhiều chuyện Vương Quốc Hoa mời phân tích giúp làm cho hắn được lợi không nhỏ. Thực tế Vương Quốc Hoa đã làm khá tốt, Lãnh Vũ làm người nghe không ngừng gật đầu chỉ thi thoảng bổ sung một hai câu, chẳng qua mấy câu này đều đúng chỗ yếu hại. Sau cuộc nói chuyện dài Vương Quốc Hoa uống hết chai rượu nhưng lợi ích không chỉ có rượu.

Lãnh Vũ hàm súc nói ra cục diện trong tỉnh, nói bởi vì động đất ở thị xã Lưỡng Thủy khiến tỉnh ủy bị chấn động không nhỏ. Ủy ban kỷ luật trung ương cũng có một đội bị kinh động. Không nói là xuống giúp đỡ phá án hay giám sát, chỉ là xuống tìm hiểu tình hình. Dù sao ý của tổ công tác là rất rõ, lãnh đạo trung ương không hài lòng với công việc của bí thư Mạnh. Đương nhiên có nhiều phương diện thúc đẩy việc này, Lãnh Vũ không nói, Vương Quốc Hoa không hỏi.

Nhưng thật ra Lãnh Vũ nói một chút lúc tết ở Bắc Kinh y có gặp Hứa Nam Hạ và nói chuyện một lần. Ý đại khái là Hứa Nam Hạ rất khẳng định năng lực của đồng chí Lãnh Vũ, nếu nếu như cần thì Hứa Nam Hạ không ngại nói vài câu tốt vì Lãnh Vũ. Lãnh Vũ đại biểu không chỉ là một mình mà là cả một quần thể lớn.

Lãnh Vũ thở dài một tiếng nói:
- Cậu đúng là giỏi nắm bắt tính cách của bí thư Hứa. Sở Giang Thu làm bí thư gần như không cần phải lo lắng, tôi nếu thật sự thành thì sẽ phải đấu lôi đài với bố vợ cậu đó.

Vương Quốc Hoa nghe vậy lập tức cười nói:
- Việc này phải xem nhìn như thế nào. Ở góc độ của bí thư Hứa thì cảm thấy ngài có đủ điều kiện hạn chế bố vợ tôi. Mà bố vợ tôi cũng không chắc không muốn thấy ngài lên. Nếu so ra thì ngài lên chức cũng sẽ có lợi cho cục diện chính trị của tỉnh Đại Giang nhanh chóng ổn định hơn. Cho nên tôi ở giữa làm trung gian, bí thư Hứa và bố vợ tôi không hẳn không biết nhưng bọn họ đều ăn ý coi như không phát hiện mà thôi, nếu không tôi đã sớm bị đập chết rồi.

Lãnh Vũ nghe xong không nhịn được nở nụ cười:
- Lời này thì đúng, xác định rất chuẩn, chẳng qua từ góc độ của tôi nhìn nhận vấn đề thì cậu nếu không nhảy nhót ở giữa, tôi sẽ không thuận lợi như vậy. Ít nhất chuyện này cậu đẩy ra là rất thích hợp.
Hai người nói chuyện vui vẻ, hai chai Ngũ lương dịch cuối cùng đã hết. thấy thời gian không còn sớm, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ muốn về. Lãnh Vũ uống ít hơn chút còn nhớ bảo người đưa Vương Quốc Hoa về. Cuối cùng do chánh văn phòng sở Lâm nghiệp tự mình bảo lái xe đưa Vương Quốc Hoa về.

Dừng xe xong, xe rời đi, Vương Quốc Hoa lảo đảo bước vào. Hai chai rượu sau hắn uống khoảng sáu phần nên bắt đầu có men sau. Đi đến cửa hắn gõ gõ, rất nhanh Liên Tuyết từ trong đi ra đỡ hắn vào.

- Anh uống với ai mà nhiều vậy?
Liên Tuyết quay lại quầy thu ngân nói:
- Anh tự lên đi, em còn phải tính toán một chút. Đúng, đến phòng chị, phòng em có khách ở bên trong.

Vương Quốc Hoa đầu mơ hồ nghe không rõ, lảo đảo lên lầu trực tiếp vào một phòng, không bật đèn mà lên giường.

Hắn tiện tay ném quần áo xuống mặt đất, ôm lấy thân hình nóng bỏng nằm trên giường, thành thạo tìm kiếm điểm mẫn cảm sờ mó. Cơ thể trong lòng đột nhiên cứng đờ như bị giật mình, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Cô bé vô lương tâm, không chờ anh về mà đã ngủ, xem anh xử như thế nào. Ồ, sao ở đây to hơn một chút vậy?

Cơ thể trong lòng vẫn cứng nhắc, Vương Quốc Hoa cảm thấy có chút kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, không ngừng thành thạo khởi động mãi tới khi cơ thể trong lòng nóng lên bên dưới lầy lội, cô gái bắt đầu dãy dụa thì hắn mới xoay người đè lên. Quá trình tiến vào rất khó khăn, Vương Quốc Hoa không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Chặt vậy.
Cơ thể bên dưới dần thả lỏng, từ lúc đầu bị động tiến tới dần thích ứng và hưởng ứng. Vương Quốc Hoa lúc này cũng có cảm giác không đúng, sao không có âm thanh gì cả. Hắn thoáng dừng lại hỏi một câu:
- Tiểu Mai, hôm nay sao vậy?

Hắn vừa dừng lại, cơ thể mềm mại bên dưới đã ưỡn lưng tiến lên, hai chân cũng đưa ra quắp lấy eo hắn.

- Xem ra là anh không đúng, đã lâu không tới thăm em làm em xấu hổ.
Vương Quốc Hoa đang hưng phấn vì rượu nên độ nhạy cảm giảm đi, chẳng qua sức chiến đấu lại tăng lên vài phần.

Bên dưới lầy lội như băng gặp ánh mặt trời tan chảy giữ chặt đối phương. Vương Quốc Hoa không tiếc thể lực điên cuồng công kích, vài phút sau cặp đùi tự giác mở ra một mức chừng mực, cơ thể càng lúc càng mềm nhũn lại rồi đột nhiên như bị kích điện, hai chân khép chặt lại không cho động, bên dưới lại chuyển động khá nhanh. Khoảng một phút sau thân hình đối phương dần mềm lại, đôi chân không còn sức từ từ duỗi thẳng ra.

Ở dưới tầng Liên Tuyết đang tính sổ sách nghe động tĩnh không nhịn được hừ một tiếng, hai chân cọ cọ vào nau. Cũng may lát sau bên trên đã hoàn toàn yên tĩnh, Liên Tuyết cũng có thể nhịn một chút. Cô lẩm bẩm nói:
- Sao nhanh như vậy.

Chẳng qua cô vừa nói xong thì cửa mở ra, Liên Mai mơ màng dụi mắt tiến vào oán giận nói:
- Quốc Hoa sao bây giờ còn chưa về?
Liên Tuyết trợn mắt há mồm, trên lầu lại vang lên động tĩnh. Hai chị em đồng thanh nói:
- Xong rồi.

Sự im lặng ở bên dưới đã kết thúc, thân hình kia như không thể khống chế mà khẽ than nhẹ một tiếng.

Hơi rượu biến mất hơn phân nửa làm Vương Quốc Hoa phát hiện không đúng, âm thanh rất lạ, không phải phong cách của Liên Mai. Liên Mai bình thường không kêu rên như vậy.

Hơn nữa vấn đề mới rất nhanh xuất hiện, cơ thể bên dưới đầy đặn hơn, cao hơn. Các điểm này làm Vương Quốc Hoa hoảng sợ, hắn không tự giác được nói:
- Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Hai câu này như trách người ta, quá vô tình. Đồng thời đồng chí Tiểu Vương cũng rụt lại với tốc độ nhanh nhất.

- Bây giờ mới nhớ tới hỏi như vậy sao? Đã quan hệ với người ta rồi còn hỏi ư?
Giọng nói có chút u oán kèm them chút thỏa mãn và xấu hổ.

Giọng có chút quen tai, Vương Quốc Hoa đưa tay sờ sờ bật đèn thì cửa bị mở ra, ánh sáng lóe lên.
- Chết.
Hai mắt Vương Quốc Hoa còn chưa thích ứng với ánh sáng thì cơ thể trước mặt đã dùng hai tay che mặt.

- Hừ, biết ngay mà.
Hai chị em đứng ở cửa trừng mắt nói. Liên Tuyết nói một câu rồi xoay người đi, Liên Mai ngẩn ra một lát mới nói:
- Em về trước.
Vương Quốc Hoa hoàn toàn trợn tròn mắt cúi đầu nhìn người trước mặt, thân hình trắng nõn lộ ra, đối phương vẫn dùng hai tay che mặt.

Liên Mai lại quay về nói:
- Em quên tắt đèn.
Tách, không gian trở nên u ám.

Vương Quốc Hoa chưa phải chưa từng gặp chuyện xấu hổ nhưng lần này có thể nói là xấu hổ nhất. Trong phòng rơi vào u ám và tĩnh mịch. Hắn lục tìm thuốc và bật lửa, tách một tiếng châm lửa, người phụ nữ kia mở miệng nói:
- Cho tôi một điếu.

Vương Quốc Hoa lặng lẽ đưa điếu thuốc tới rồi châm tiếp cho mình một điếu. Ử, nghĩ ra cũng thấy buồn bực, mẹ nó chứ, giống như bắn hết đạn lại phát hiện tên lửa tuần tra xảy ra vấn đề. Trong đầu hắn thoáng cái hiện lên gương mặt đoan trang nhã nhặn cùng với dáng người rất tốt, nhất là vùng eo thon nhỏ, năm tháng đúng là bất công, cô ả cũng hơn 30 rồi mà. Càng đáng giận hơn là Vương Quốc Hoa lần đầu thấy chặt đến mức đó, nhiều lần đầu tiên mà chưa ai khó vào như cô.

Đối diện im lặng lát sau mới nói:
- Anh không phải định ở đây cả đêm đó chứ?

- Hả?
Vương Quốc Hoa hơi thất thần làm rơi điếu thuốc xuống mặt đất. mẹ nó chứ, đang yên tĩnh ngồi trong bóng tối đột nhiên nói một câu như vậy đúng là muốn dọa chết người.

- Nằm với tôi một lát, cũng như vậy rồi.
Lại là một tiếng, Vương Quốc Hoa đành phải nằm xuống, trong tay lại thêm một điếu thuốc nữa.

Cơ thể tiếp xúc, thân hình kia lại cứng lại nhưng khi từ từ chạm vào lại mềm đi. Có lẽ không thể cứ nằm im như vậy, người đối diện xoay lại, đối mắt mở to nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.

- Anh không sao chứ? Tôi nghe nói trên đường gặp chút chuyện sẽ có vấn đề.

Vương Quốc Hoa giật mình, mẹ nó chứ đừng có mà lưu lại bóng ma thì thảm. Hắn thuận miệng nói:
- Không biết.
Đối phương im lặng, Vương Quốc Hoa hơi hối hận nói thêm.
- Tôi đúng là không có mặt mũi gặp ai.
Vương Quốc Hoa vừa nói xong thì một bàn tay mềm mại lạnh lẽo đưa xuống cầm đồng chí Tiểu Vương.

Loay hoay một lát nhưng không đứng lên, thực ra là tay cô gái hơi lạnh, đêm nay cũng hơi lạnh, trong lòng sợ nên mãi không có phản ứng.
- Hình như thật sự có vấn đề.
Giọng trở nên lo lắng.

Im lặng lần nữa, bàn tay vận động nhanh hơn cuối cùng đã có khởi sắc.

- Rát tay quá, anh câm à, giống như mình bị thiệt thòi lắm đó.
Đối phương hơi giận vì đồng chí Tiểu Vương không chịu phối hợp.

Vương Quốc Hoa cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai làm người phụ nữ cứng lại. Lại im lặng cuối cùng là tiếng thở dài lẩm bẩm nói gì đó. Người phụ nữ ngồi dậy cúi đầu để đồng chí Tiểu Vương tiến vào nơi ấm áp.

Vương Quốc Hoa vừa nãy chỉ là thuận miệng nói xong thì có chút hối hận, cảm thấy mình yêu cầu quá cao ai ngờ cô cũng làm. Chẳng qua kỹ thuật của đối phương quá thấp làm cho Vương Quốc Hoa không nhịn được:
- Cô ăn kem cũng cắn như vậy sao?
- Mùi khó nghe quá.
Người phụ nữ lẩm bẩm nói bắt đầu dùng phương thức hơi chính xác, chẳng qua lúc này đã đạt mục tiêu đặt ra nhưng cô không chú ý mà tiếp tục siêng năng.

Vương Quốc Hoa không khống chế được mình đẩy ngã đối phương.
- Anh làm gì.
Đối phương còn chưa lấy lại tinh thần thì chân đã bị mở ra. Cô ý thức xảy ra chuyện gì nên phối hợp chủ động mở ra và vô thức nói:
- Nhẹ chút, đau.

Phòng bên cũng tắt đèn, hai chị em nằm không nói chuyện mà đều vểnh tai về phía bên kia. Yên tĩnh rất lâu, Liên Tuyết không nhịn được nói:
- Hay là em qua kéo hắn sang đây.

Liên Mai cười hì hì nói:
- Đừng, đi nhất định mình bị kéo vào.
Vừa dứt bên kia bắt đầu vang lên tiếng kẽo kẹt của chiếc giường sắt, đầy tiết tấu.

- Muốn chết.
Liên Tuyết có chút xúc động.

Chờ đợi luôn khó khăn, cuối cùng yên tĩnh lại hai chị em mới cùng thở dài một tiếng ngồi xuống lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Ánh mặt trời vô sỉ nhìn trộm qua rèm cửa sổ.

Người đầu tiên vang lên tiếng thét và nhảy lên chui vào toilet là Liên Mai, người thứ hai hai trợn mắt ngồi dậy chính là Liên Tuyết, cô thật ra không hoảng hốt nhặt quần áo rơi trên mặt đất của mình rồi nhìn lướt qua hai vị đang nhắm mắt:
- Mình số khổ còn phải đi mở cửa hàng.

Thứ ba ngồi dậy là Mộ Dung, chờ trong phòng không có ai mới dám cử động. Sờ sờ mặt vẫn còn nóng, cúi đầu nhìn hắn vẫn còn ngủ, cô không nhịn được đưa tay ôm mặt khóc.

Hai chị em dưới lầu còn đang bận, một người mở cửa hàng, một người đi mua đồ ăn sáng.

Không lâu sau Liên Mai mua đồ ăn sáng về phát hiện chỉ có Liên Tuyết ở dưới liền hỏi:
- Còn chưa xuống ư?

- Em cũng thắc mắc nhưng không rảnh để lên xem.
Liên Tuyết nói một câu như vậy, tóm lại rất không thích giống như cô bé đang chơi búp bê bị người đoạt mất vậy.

Đồng chí Mộ Dung cuối cùng đã xuất hiện, mặt mày nhăn nhó nhưng lại lộ phong thái mà làm người phụ nữ khác ghen ghét. Dùng lời nói của Liên Tuyết là thứ tốt tối qua về hết đội trưởng, không biết có phải Vương Quốc Hoa cố ý không?

- Cái này, hôm nay chị dọn ra.
Mộ Dung nói, hoàn toàn không còn uy phong của đội trưởng trước đây nữa. Nói ra cũng trùng hợp, mấy hôm trước tập thể hai tầng đoàn kịch bị phá xây mới, đây là kết quả do đoàn kịch hai năm nay có nhiều buổi diễn.

- Còn chuyển gì nữa, đã như vậy rồi.
Liên Tuyết nói xong rồi không tự giác nói thêm câu:
- Chỉ là giường hơi nhỏ một chút.

Liên Mai đảo đảo mắt thở dài một tiếng theo lên lầu. Thực ra Liên Mai hiểu tính cách của Mộ Dung, với dung mạo của Mộ Dung thì kiếm đàn ông cũng dễ dàng. Mộ Dung chỉ là lo ở một mình khiến người khác tới làm phiền nên mới chuyển tới đây. Ai ngờ trốn kẻ này lại gặp kẻ nguy hiểm hơn là Vương Quốc Hoa.

Nhưng vì sao Mộ Dung lại không chống cự? Đây là một vấn đề. Chỉ là vấn đề này không ai đi hỏi Mộ Dung cũng không giải thích. Nói như thế nào nhỉ? Đến bây giờ Mộ Dung nhớ tới cũng có chút mơ hồ, chỉ là giọng của hắn tiến vào tai cùng với thủ pháp linh hoạt khiến cô không có chút ý chống cự. Đây không phải vấn đề sinh lý mà còn một vấn đề khác.

Về phòng ngồi trên giường hờn dỗi, Mộ Dung thầm oán giận mình, sao lúc mình bị ôm lại không chống cự? Nghĩ vậy cô không khỏi hiện lên mấy cảnh đáng xấu hổ.

Liên Mai lên lầu bỏ đồ ăn sáng chuẩn bị xuống thì Vương Quốc Hoa đã dạy. Liên Mai cười nói:
- Lại đây ngồi lát, anh nghĩ như thế nào?

- Vậy phải xem cô ấy nghĩ như thế nào.
Vương Quốc Hoa có chút loạn, chuyện hiệu quả đúng là quá đặc biệt, hồ đồ. Chẳng qua có một chút có thể khẳng định đó là Mộ Dung tuy hơi lớn tuổi hơn mình một chút nhưng lúc quan hệ lại mang tới khoái cảm cực mạnh. Vương Quốc Hoa nhớ một chút không khỏi có chút không muốn. Chẳng qua hắn không thể nói ra nếu không sẽ đả kích sự tự tôn của phụ nữ.

Nếu như phải tìm một đối thủ ngang hàng thì Sở Sở tính một cái. Chẳng qua Sở Sở bây giờ không tiện quan hệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất