Phù Diêu

Chương 553: Không thể bị ăn hiếp

Vương Quốc Hoa rất có tinh thần tôn sự trọng đạo nên hắn vẫn tươi cười nói:
- Cô giáo đừng kích động, tôi nhất định phối hợp với trường giáo dục em tốt.
Vương Quốc Hoa nhấn mạnh mình là anh.

Vương Quốc Hoa cười làm lành không đạt hiệu quả tốt. Vị giáo viên chủ nhiệm kia có lẽ rất không thích Vương Quốc Hoa. Ả xoay người kéo một học sinh nam vào chỉ vào mấy vết cào trên mặt ó nói:
- Anh xem đây là chuyện tốt của em anh làm đi. Anh biết đây là con ai không? Là con lãnh đạo Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố đó. hiệu trưởng đã nói không nhận em của anh vào học nữa, lát đưa Lưu Hiểu Lâm về đi.

Vương Quốc Hoa nhìn thằng bé kia cao hơn Lưu Hiểu Lâm không ít, còn khá cao to nên cười nói:
- Cô giáo đừng kích động, hạ nhiệt một chút, có phải nên tìm hiểu rõ tình hình không?

Hai người vừa nói, mấy phụ huynh khác cũng nhìn tới. Vương Quốc Hoa “mềm yếu”, giáo viên chủ nhiệm càng kiêu căng hơn, ả trừng mắt nói:
- Còn tìm hiểu gì nữa? Thằng bé này hiền lành như vậy, đâu giống Lưu Hiểu Lâm nhà anh.

Vương Quốc Hoa vừa lúc thấy Hiểu Lâm đứng ở cửa nên vẫy tay:
- Hiểu Lâm lại đây nói xem xảy ra chuyện gì. Em bé này, em cũng nói xem.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, thằng bé đã đấm vào mắt Hiểu Lâm, Hiểu Lâm không đề phòng trúng đòn. Vương Quốc Hoa thấy thế gầm lên: “Dừng tay!”
Hắn tiến lên kéo thằng bé kia ra. Vương Quốc Hoa định đỡ Hiểu Lâm ai ngờ cô bé không cần mà đứng dậy lao về phía thằng bé, dùng hai tay cào. Vương Quốc Hoa nhanh tay ôm lấy Hiểu Lâm, hắn tức giận nói:
- Dừng tay hết.

Hiểu Lâm như con sói bị thương vung tay chân loạn nhưng Vương Quốc Hoa khỏe hơn ôm chặt.

Vương Quốc Hoa khá tức giận lạnh lùng nhìn quanh, nam học sinh sợ hãi khóc lớn:
- Cô giáo, y muốn đánh con.

Giáo viên chủ nhiệm đứng lên che trước mặt Vương Quốc Hoa, ả rống lớn:
- Anh muốn làm gì/ Ở đây có nhiều phụ huynh và học sinh đó.

Lúc này có phụ huynh không nhìn được cười lạnh nói:
- Đây là con nhà ai mà động tý là khóc. Trông to con như vậy mà chỉ biết ăn hiếp bạn gái.

Đúng lúc này một ả phụ nữ mặc đồ đắt tiền lao vào lớn tiếng nói:
- Ai dám đánh bảo bối nhà tôi, đứng ra.

Theo sau ả còn có hiệu trưởng, tên này thật ra cũng mở miệng khuyên:
- Cô Mã, chị đừng kích động, phụ huynh đều ở đây, các em học sinh cũng ở, có chuyện gì chúng ta thương lượng. Hơn nữa tôi đã ra lệnh đuổi học đứa bé đánh con chị.

Hiểu Lâm đầy tức giận nói:
- Là nó đánh cháu trước, nó sờ tóc vuốt mặt cháu, cháu đẩy nó ra, nó đẩy ngã cháu. Hắn giở trò.
Hiểu Lâm vừa nói vừa khóc nhưng nhịn không phát thành tiếng.

Nghe Hiểu Lâm nói, mặt Vương Quốc Hoa thoáng cái lộ vẻ khó chịu, chẳng qua hắn vẫn bình tĩnh hỏi thằng bé kia:
- Phải như vậy không?
Ánh mắt rất sắc của Vương Quốc Hoa làm thằng bé sợ. Nó trốn ra sau lưng bà mẹ:
- Cháu trêu nó, ai ngờ nó lại như vậy.

Vương Quốc Hoa lúc này thản nhiên nói:
- Cũng biết nhận sai, không đến mức nói dối.
Câu nói này làm mẹ thằng bé đỏ bừng mặt định phản bác nhưng bao phụ huynh ở đây, nếu cãi ngang càng thành trò cười.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với giáo viên chủ nhiệm:
- Cô giáo này, tôi mặc kệ cô xuất phát từ mục đích gì, chuyện hôm nay không phải đã quá rõ sao? Tôi có chút khó hiểu là một giáo viên thì cô cảm thấy mình xứng với danh hiệu của mình không? Nói thẳng ra giáo viên như cô, trường học như thế này thì con em nhà tôi để đây, tôi rất lo lắng. Đồng thời tôi còn nghi ngờ các thủ tục ở trường này có đầy đủ hay không.

Vương Quốc Hoa nói khá độc làm các phụ huynh bắt đầu bàn tán. Trường này đối ngoại nói là trường song ngữ, học phí rất cao.

- mẹ nó chứ, trường như thế này mà thu nhiều tiền như vậy.
Một người đàn ông béo đứng ra nói, tên này mặt đầy thịt, trên cổ còn lộ ra một vòng vàng to như ngón cái. Có người dẫn đầu, các vị phụ huynh đều lên tiếng mắng nhà trường.

Tên hiệu trưởng có chút chật vật lớn tiếng nói:
- Mọi người không nên kích động, chuyện còn không có làm rõ ràng, trường vẫn luôn coi trọng sự trưởng thành của học sinh, tuyệt đối không phải như anh kia nói.

Mẹ của thằng bé kia cũng cười lạnh nói với Vương Quốc Hoa:
- Tôi nói anh không thể vì đứa trẻ nhà anh bị đuổi mà vu vạ nhà trường chứ?

Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ cười, cười rất lạnh.
- Mặt con chị bị cào, em tôi bị đuổi. Bây giờ chứng minh con chị gây chuyện có phải cũng nên đuổi con chị không? Nói thẳng ra tôi không chấp gì trẻ em, chỉ là thái độ của chị thì cũng thấy con chị không ra gì.

Ả kia cười lạnh một tiếng lấy điện thoại di động ra nói:
- Tôi khuyên anh mau đưa trẻ con về nếu không để chồng tôi tới thì muốn đi cũng khó khăn.

- Hừ, uy hiếp ư? Vậy cô đừng gọi, nói xem chồng cô làm gì để tôi mở mắt.

Ả kia nhìn Vương Quốc Hoa một lúc sau đó trao đổi ánh mắt với hiệu trưởng rồi nói:
- Chồng tôi là Vu Hồng Đào – ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố, anh ấy làm xuất khẩu, rất quen với chính quyền, sao?

Vương Quốc Hoa cười cười xoay người dắt tay Hiểu Lâm, hắn còn quỷ dị cười nói với tên hiệu trưởng:
- Tôi đưa em gái về.

Trên đường đi ra Hiểu Lâm rất tức giận không ngừng lẩm bẩm nói gì đó. Vương Quốc Hoa thấy cô như vậy không khỏi có chút buồn cười. Hắn đứng ở cổng trường lấy máy ra gọi.

Bên kia nghe, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Là trưởng ban thư ký Trần phải không? Tôi phản ánh một việc với anh, có một trường tôi nghi ngờ không đủ tư chất, hy vọng thị ủy có thể coi trọng…

Trần Mộc Căn nghe vậy rất quyết đoán nói:
- Chánh văn phòng Vương, anh chờ ở đó, tôi lập tức đến.

Vương Quốc Hoa nói:
- Còn có việc là ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố có ủy viên nào tên Vu Hồng Đào không, kinh doanh xuất nhập khẩu gì đó, con nhà y ăn hiếp em gái tôi.

Trần Mộc Căn nghe xong không khỏi đau răng, tên Vương Quốc Hoa này quá độc. Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói:
- Được, tôi phái người hỏi thăm một chút.

Dập máy Vương Quốc Hoa cười nói với Hiểu Lâm:
- Muốn xem trường này đóng cửa không?

Hiểu Lâm không ngốc, biết trường này sẽ gặp chuyện. Cô có chút kích động nhìn Vương Quốc Hoa nhưng do dự một chút mới nói:
- đại ca, hay là thôi, đóng cửa trường thì nhiều bạn học không có chỗ để học.

Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhìn Hiểu Lâm.

Ngồi xổm xuống, Vương Quốc Hoa nói với Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm, nhớ lời đại ca nói, sau này có đứa con trai nào ăn hiếp thì đừng khách khí, lấy gì đó đập vào mặt nó, xảy ra chuyện anh gánh cho.

Lúc này lại có một phụ huynh từ cổng trường đi ra, tay cũng dắt một đứa bé, đúng là tên béo vừa đứng ra nói chuyện. Thấy Vương Quốc Hoa đang ngồi nói chuyện với Hiểu Lâm, tên béo nắm con gái mình đi tới:
- Huynh đệ, sao còn chưa đi? Trường này tôi không để con mình học đây nữa. Ả kia tôi nhận ra, chồng ả trước làm lưu manh, mấy năm nay làm ăn lớn, quen nhiều bên chính quyền thành phố, anh mau đi đi.

Con gái tên béo này thật ra có quan hệ khá tốt với Hiểu Lâm. Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm đưa cho tên béo điếu thuốc, hai đứa bé cũng ra một chỗ nói chuyện. Vương Quốc Hoa châm thuốc cười nói:
- Lão huynh nếu rảnh không ngại ở lại xem trò hay.

Tên béo có chút bất ngờ nói:
- Trò gì?
Vương Quốc Hoa không trả lời mà chỉ nhìn về phía cổng trường…

Tên béo do dự một chút nói:
- Vu Hồng Đào kia hình như có cổ phần ở trường này, tôi nghe người ta nói như vậy.

Vương Quốc Hoa bĩu môi, thản nhiên nói:
- Tôi không cần biết hắn là ai, tôi chỉ biết em tôi không thể để người ăn hiếp như vậy. Trẻ con không biết chuyện tôi không chấp, người lớn không hiểu chuyện, tôi phải đòi câu trả lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất