Phù Diêu

Chương 770

Giản Trường Thanh rất khó hiểu về cách làm của Vương Quốc Hoa, tạt nước trà vào người khác thì sao có thể làm đến chức thường vụ tỉnh ủy chứ? Làm thế là không có khoa học. Cẩn thận suy nghĩ Giản Trường Thanh cũng thấy Chu Bồi Tiêu làm vậy cũng là quá đáng. Muốn kiếm phần tốt xấu cũng bày bàn mời rượu đến ám chỉ vài câu thì tên Vương Quốc Hoa kia chắc sẽ không từ chối. Mọi người dù sao cũng trong cùng bộ máy, kiểu gì chẳng có lúc cần nhờ đến nhau.

Vì thế khách quan mà nói Giản Trường Thanh không đúng trước nhưng Vương Quốc Hoa hắt nước chè vào người khác cũng là quá.

- Lão Chu, lát họp tôi sẽ nói một chút, anh về trước đi.

Giản Trường Thanh lạnh nhạt nói.

Chu Bồi Tiêu khôi phục thái độ bình thường đi ra ngoài, Giản Trường Thanh bảo thư ký thông báo tới các phó chủ tịch tỉnh chiều họp hội nghị thường trực ủy ban, còn y ngồi lại nên xem cảnh cáo Vương Quốc Hoa như thế nào. Tên này kiêu căng là bản chất hay giả vờ.

Vương Quốc Hoa cũng đang cảnh cáo mình, hơn hai năm làm bí thư tỉnh ủy khiến tính cách của hắn trở nên tức giận hơn. Hắn hắt nước vào người Chu Bồi Tiêu cũng là do xúc động nhất thời nhưng hắn không hối hận. Kẻ khốn như vậy phải dùng cách đó mới có hiệu quả.

Chuyện hai phó chủ tịch tỉnh có xung đột rất nhanh truyền khắp trụ sở, hơn nữa thăng cấp câu chuyện còn rất nhanh. Vương Quốc Hoa còn chưa hết giờ làm Tự Học Cường đã tìm tới cửa.

- Thủ trưởng, anh đánh vỡ mũi đồng nghiệp à?

Tự Học Cường đến đột ngột là vì y lo lắng. Chức trách của y không đơn thuần là lái xe mà còn kiêm cả bảo vệ. Vương Quốc Hoa nếu có xảy ra chuyện gì chính là y không làm tròn chức trách.

- Cậu nghe ai nói vậy?

Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, lời đồn đúng là.

- Tôi nghe đồng nghiệp ở đoàn xe nói, có đủ lời đồn đại, còn có người nói anh hắt cả chén trà vào người phó chủ tịch tỉnh Chu.

Tự Học Cường cuối cùng cũng nói được ra một nguồn khá chính xác.

- Không có việc gì, cậu đi làm việc đi.

Vương Quốc Hoa xua tay.

Vương Quốc Hoa tiếp tục làm, hắn không có việc gì nhưng Phương Đoan Minh lại không ngừng nhận được điện, mục đích chính là muốn gặp chủ tịch Vương. Gọi tới đều là thị trưởng các thành phố thị xã với mục đích rất rõ. Bọn họ muốn biết tổng cộng được phê bao maaux đất.

- Chủ tịch, giám đốc Lâm làm gì không biết mà tin tức truyền nhanh thế?

Phương Đoan Minh có chút oán giận nói, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn y

- Đừng nói lung tung, chưa chắc là Lâm Hòa Bình truyền ra. Đám người bên dưới đều có con đường tin tức của mình, việc này sao có thể giấu được.

Lâm Hòa Bình đang trên máy bay mà nghe được như vậy nhất định là rất cảm kích lãnh đạo đã hiểu cho mình. Y thậm chí còn ước không ai biết việc này, về xin chỉ thị lãnh đạo rồi mới công bố ra ngoài.

Chiều họp, Vương Quốc Hoa đến sớm trước năm phút coi như đúng quy củ. Mấy tên phó chủ tịch tỉnh còn lại đều có thái độ lạnh nhạt với hắn, chỉ chào hỏi qua loa rồi ngồi ở vị trí của mình.

Chu Bồi Tiêu tiến vào đứng cửa liếc nhìn Vương Quốc Hoa đầy căm tức, liếc như vậy làm y thoải mái lên đôi chút rồi ngồi xuống. Giản Trường Thanh cầm hộp kính quyển sổ, cốc trà xuất hiện.

- Mọi người đến đông đủ rồi, họp đi. Trước khi chính thức họp tôi muốn nói một chuyện.

Giản Trường Thanh ho khan một tiếng tạm dừng lại nghiêm túc nhìn quanh, phát hiện mọi người đang tập trung về phía mình y mới nói tiếp.

- Có đồng chí trẻ tuổi cá biệt trong chúng ta có thái độ công việc tốt nhưng tác phong quá nóng nảy. Ở đây tôi sẽ không điểm danh phê bình, hy vọng các đồng chí phải chú ý, cũng xử lý tốt quan hệ với đồng nghiệp. Sau đây tôi nói đến việc phân công.

Vương Quốc Hoa giơ tay lên khi Giản Trường Thanh nói đến đoạn “sau đây” Giản Trường Thanh lạnh nhạt nhìn hắn thầm nghĩ chẳng lẽ hắn biết mình muốn lấy Sở lâm nghiệp khỏi tay hắn sao?

Trước hội nghị Giản Trường Thanh vẫn suy nghĩ mãi và cảm thấy nếu chỉ nhắc nhở không sẽ chưa đủ chấn nhiếp Vương Quốc Hoa, nhất định phải có hành vi ở công việc hắn phụ trách quản lý. Hắn có năng lực kéo hạng mục về, vậy tôi lấy mảng đó khỏi tay anh xem anh còn có thể nhảy nhót như thế nào. Tôi không tin tôi có quyền lực phân công còn không làm gì được anh. Có thể nói điều chỉnh phân công quản lý chính là một vũ khí rất lợi hại trong tay chủ tịch tỉnh. Điều chỉnh phụ trách quản lý Sở lâm nghiệp là Giản Trường Thanh có hai mục đích. Một là đả kích sự kiêu ngạo của Vương Quốc Hoa, thứ hai là người nhận mảng này chẳng khác đoạt thành tích của Vương Quốc Hoa, hai người này nhất định có mâu thuẫn. Về phần Vương Quốc Hoa có không phục đòi biểu quyết, Giản Trường Thanh cũng đã tính trước.

Vương Quốc Hoa giơ tay không phải là nhằm vào Giản Trường Thanh là muốn cảnh cáo một vài người đừng có định giở trò với hắn, chỉ như vậy mà thôi.

- Đồng chí Quốc Hoa có việc cứ nói, hội nghị dân chủ mà.

Giản Trường Thanh rất rộng lượng nói.

- Đầu tiên tôi muốn nói rõ một điểm mặc kệ mình đi tới đâu đều là muốn làm việc. Tác phong làm việc của tôi là đối với việc, không nhằm vào người. Cuối cùng nếu có người không làm việc và phá hoại việc của tôi thì xin lỗi lần sau sẽ không phải nước trà mà tôi có thể đánh người, dù không làm quan tôi cũng sẽ không bỏ qua kẻ khốn ngồi ngoài hưởng thụ rồi áp chế đồng nghiệp.

Vương Quốc Hoa đầy tức giận nhìn quanh một vòng.

Giản Trường Thanh chủ động cúi đầu không dám đối mặt với Vương Quốc Hoa. Dù là Giản Trường Thanh khi bị Vương Quốc Hoa nhìn tới cũng hơi giật mình thầm nghĩ mình có nên điều chỉnh Sở lâm nghiệp không?

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, mời anh chú ý tác phong, đây là hội nghị thường trực ủy ban chứ không phải văn phòng của anh.

Giản Trường Thanh vẫn hạ quyết tâm không thể cứ thế bỏ qua, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn.

Vương Quốc Hoa không lên tiếng, hắn lấy thuốc ra hút.

- Tiếp tục họp. Do nhu cầu công việc nên cần điều chỉnh một vài phân công công việc. Ở đây tôi nói vài câu có đồng chí cá biệt bất mãn thì có thể nói thẳng luôn, hội nghị dân chủ không có gì không thể nói, nếu có tranh luận thì có thể dân chủ biểu quyết.

Giản Trường Thanh nắm chặt điểm dân chủ.

- Đầu tiên tôi muốn điều chỉnh Sở lâm nghiệp, từ hôm nay sẽ do đồng chí Sa Thiên Thu phụ trách quản lý.

Giản Trường Thanh nói giống như một khối thuốc nổ ném vào mặt hồ yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ ngẩng đầu. Ừ ngoại trừ Vương Quốc Hoa vì hắn vốn vẫn đang ngẩng đầu.

Giản Trường Thanh muốn làm gì? mặt Vương Quốc Hoa cứng lại. Phó chủ tịch tỉnh Sa Thiên Thu lại hoảng hốt, y vội vàng đứng lên nói.

- Chủ tịch tỉnh, cái này… tôi đã có không ít mảng phải phụ trách, không nên gia tăng trọng trách.

- Công việc của anh có nặng nề hay không thì tổ chức biết, anh ngồi xuống nghe tôi nói tiếp.

Giản Trường Thanh uy nghiêm mở miệng, Sa Thiên Thu muốn nói lại thôi, y nhìn sang Vương Quốc Hoa với vẻ không phải tôi giở trò. Sa Thiên Thu không vào Đảng, y chỉ chú tâm vào công việc của mình mà thôi.

- Mảng dân tộc, tôn giáo đồng chí Sa Thiên Thu phụ trách sẽ do tôi tự mình nắm, gần đây trung ương rất chú trọng vấn đề này. Mảng công nghiệp đồng chí Chu Bồi Tiêu phụ trách sẽ do đồng chí Vương Quốc Hoa quản lý. Đồng chí ….

Sau một phen điều chỉnh có thể nói mỗi người đều có sự điều chỉnh, nhìn qua là khá công bằng, ít nhất Vương Quốc Hoa còn lấy được mảng công nghiệp.

Nếu là tình huống bình thường thì điều chỉnh như vậy Vương Quốc Hoa sẽ có lợi hơn. Nhưng thực tế thì sao? Người tham gia hội nghị đều rõ ràng.

Giản Trường Thanh cuối cùng đưa ra một câu tổng kết.

- Mọi người có ý kiến gì khác với điều chỉnh này không?

Tất cả mọi người đều nhìn vào Vương Quốc Hoa. Tên phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi này có thể ngậm bồ hòn không? Hắn vừa mới kéo hạng mục về mà đã bị điều chỉnh phân công là sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất