Chương 2:
Mộ Hoài Thanh ghét tôi, anh ta luôn muốn đuổi tôi ra khỏi Mộ phủ.
Trong năm năm ở Mộ phủ, mặc dù Mộ bá bá đối xử với tôi không tệ, nhưng Mộ Hoài Thanh luôn ngấm ngầm tìm mọi cách hành hạ tôi.
Mộ Hoài Thanh là con trai duy nhất trong nhà, có thể nói chỉ cần Mộ bá bá không có ở phủ, anh ta liền một tay che trời.
Anh ta có thể sai người hầu trêu chọc tôi, cũng có thể tùy ý ra vào phòng tôi.
Ngày hôm đó, anh ta ra lệnh cho người hầu ăn trộm một đôi ngọc bội từ phòng tôi.
Nhưng tôi lại đành phải cúi đầu trước anh ta.
Đôi ngọc bội đó là di vật mà mẹ và anh trai tôi để lại, là niệm tưởng duy nhất của tôi, là bảo vật quý giá nhất của tôi.
Tôi cầu xin Mộ Hoài Thanh, cầu xin anh ta trả lại ngọc bội cho tôi.
Mộ Hoài Thanh chỉ lạnh lùng nói, “Thời Dĩ Nhu, ta muốn cô làm trâu làm ngựa cho ta.”
“Thời Dĩ Nhu, ta muốn cô thề rằng, từ nay về sau, cô chỉ được nghe lời ta.”
Tôi sợ Mộ Hoài Thanh, chỉ cần nghe thấy tên Mộ Hoài Thanh, tôi sẽ run rẩy không ngừng.