Phù Ly

Chương 7

Chương 7
Lần này Tuyết Hà không còn khuyên can ta nữa.
"Vương gia và Tiểu Thế tử thật sự quá đáng, Tướng quân rời xa bọn họ, trên mặt còn có nhiều nụ cười hơn."
Tuyết Hà đã hầu hạ ta bốn năm trong vương phủ, chứng kiến mọi thay đổi của ta.
Ngay cả một người ngoài cũng cảm thấy nản lòng.
Đủ để thấy Bùi Thanh Huyền mấy năm nay, sớm đã hóa đá lòng dạ.
Nghe nói hôm đó Bùi Mặc Hiên đã làm loạn một trận trong quân doanh.
Nó khóc lóc đòi cùng ta lên chiến trường, nhưng không ai có thể thỏa mãn mong muốn đó của nó.
Giang Nhụy Dao như mọi khi, kiên nhẫn nói với Bùi Mặc Hiên:
"Chiến trường vô tình, con là thiên chi kiêu tử, tự nhiên không cần đến nơi hoang vu đó."
"Nếu con thật sự muốn một người mẹ, sau này để ta làm mẹ con có được không?"
Vốn dĩ đó là lời Bùi Mặc Hiên tự mình nói ra.
Giang Nhụy Dao có lẽ nghĩ lần này, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.
Đáng tiếc Bùi Mặc Hiên trực tiếp đẩy nàng ta ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa:
"Đều tại dì, tại dì!"
"Mẫu thân của con chỉ có Tô Phù Lê, bây giờ người không nhận con, ngược lại lại nhận cái thứ con hoang kia."
"Đều tại dì hại con mất đi mẫu thân, con ghét dì!"
Cuối cùng Bùi Thanh Huyền đã nổi giận, đánh Bùi Mặc Hiên một trận.
Sau đó bảo thị vệ đưa Bùi Mặc Hiên về vương phủ.
Còn mình thì đích thân hộ tống Giang Nhụy Dao về nhà.
Nghe đến đây, ta không kìm được bật cười thành tiếng.
Nhưng cười mãi, nước mắt lại làm ướt khóe mi.
Bùi Mặc Hiên chẳng qua chỉ là trẻ con.
Trước kia ta là mẹ của riêng nó.
Nó tự cho rằng, dù thế nào ta cũng sẽ không nỡ rời xa nó.
Nhưng bây giờ ta có Tô Mạc Ly, lại còn ưu tú hơn nó.
Nó cảm nhận được nguy hiểm, nên mới vội vàng như vậy.
Còn Bùi Thanh Huyền thì vẫn như trước.
Khi Bùi Mặc Hiên nói những lời ác ý với ta, hắn có thể mặc kệ.
Còn bây giờ đối tượng là Giang Nhụy Dao, hắn cũng có thể ra tay dạy dỗ đứa con trai bảo bối của mình.
Trong lòng đã tê dại, chỉ còn lại một nỗi buồn man mác.
Nghĩ đến bao nhiêu năm tháng ta đã cống hiến, cuối cùng lại thành ảo ảnh.
Thật đáng tiếc cho chính bản thân mình.
"Mẫu thân đã đặt tên cho hài nhi là Mạc Ly (không rời xa), vậy hài nhi sẽ mãi mãi không rời xa mẫu thân."
Tô Mạc Ly kéo vạt áo ta, ánh mắt chân thành.
Ta không khỏi mềm lòng, mỉm cười hiểu ý.
"Được, mẹ con chúng ta đồng lòng, nhất định bách chiến bách thắng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất