Phù Ly

Chương 9

Chương 9
Đến nơi đóng quân, ta dẫn Tô Mạc Ly đi gặp phụ thân.
Bốn năm không gặp, Định Quốc Công anh dũng ngày nào cũng đã tóc mai bạc trắng.
Vừa gặp mặt không khỏi nước mắt lưng tròng.
Ta bảo Tô Mạc Ly quỳ xuống, khấu đầu bái lạy ông ngoại.
Chuyện ở kinh thành ta đã nói hết với phụ thân trong thư.
Người vì hoàng gia mà không thể làm gì, nhưng trong lòng không thể không oán giận.
Nay có Tô Mạc Ly, cũng có thể an ủi phần nào.
"Tốt lắm, sau này dưới trướng nhà họ Tô cũng coi như có người kế tục rồi."
Không có những người chướng mắt, đầu óc ta cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Trận chiến này của nước Tiêu là do nội chiến hoàng thất.
Nếu không, họ sẽ không mạo hiểm khi thực lực chưa hồi phục.
Vì vậy, trận chiến này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đến khi Bùi Thanh Huyền trở lại quân đội, trận chiến lớn đã đến hồi kết.
Hắn gần như bỏ lỡ tất cả.
"Phù Lê, ta đến bên nàng đây."
"Phù Lê, Hiên nhi đã biết lỗi rồi."
"Phù Lê, đây là bánh đậu que do tự tay ta làm, trước đây nàng thích ăn nhất."
Bùi Thanh Huyền ngày ngày theo sát ta, nói những lời chua chát này.
Đến để bày tỏ sự hối cải của hắn.
Hắn dường như đã quên, tất cả những gì hắn từng làm với ta.
Ta chán ghét nhìn hắn:
"Bùi Thanh Huyền, dẹp cái vẻ đạo đức giả của ngươi đi, thật khiến người ta ghê tởm."
Hắn ngừng thở một lát, khóe môi nở nụ cười chua chát.
"Trước đây là ta sai, ta từng hứa sẽ cưới nàng ấy, là ta đã thất hứa, nên ta có lỗi với nàng ấy."
"Nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, nàng mới là người quan trọng nhất đời ta."
"Hoàng huynh đã đồng ý với ta rồi, huynh ấy sẽ đưa Vân Dương về đất phong, sau này sẽ không còn ai ảnh hưởng đến chúng ta nữa."
"Phù Lê, đừng hòa ly có được không?"
Ta siết chặt nắm đấm bên mình, giọng nói lạnh lùng:
"Người ảnh hưởng đến chúng ta chưa bao giờ là Quận chúa Vân Dương mà là chính ngươi!"
"Nếu tình duyên ở kinh thành chưa dứt, ngươi vốn không nên trêu chọc ta, đã kết hôn với ta rồi thì không nên trêu chọc nữ tử khác nữa."
"Nếu ngươi quang minh chính đại đón nàng ta vào phủ rồi thả ta đi, ta còn nể ngươi dám yêu dám hận, nhưng ngươi lại cái gì cũng muốn, cuối cùng liên lụy Bùi Mặc Hiên trở thành công cụ của nàng ta."
Đã lâu lắm rồi ta không nói nhiều lời như vậy với Bùi Thanh Huyền.
Cảm xúc dồn nén trong lòng lâu ngày, giờ được giải tỏa thì toàn thân khoan khoái.
Nhưng Bùi Thanh Huyền mắt đỏ hoe, bị lời nói của ta làm cho đau nhói.
Hắn há miệng muốn biện bạch, nhưng lại thấy không có lời nào có thể nói ra.
Cuối cùng chỉ khô khan gọi tên ta:
"Phù Lê..."
"Đừng gọi tên ta nữa! Sau này phiền Vương gia gọi ta là tướng quân."
Chiến sự khẩn cấp, ta không có nhiều thời gian rảnh để dây dưa với hắn.
Mặc kệ tiếng khóc xé lòng vọng lại từ phía sau.
Lần này, ta sẽ không quay đầu lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất