Tâm tình trầm lắng, đau đớn kéo dài, hiện lên rõ ràng.
Nàng là người kiêu ngạo cỡ nào, nếu nàng tận mắt nhìn thấy nam nhân mình yêu thương trái ôm phải ấp, nàng nhất định làm ra cái chuyện đáng sợ.
Người giang hồ đều biết, từ trước đến nay nàng không phải là nữ nhân rộng lượng, vừa đúng ngược lại, tâm nhỏ, vả lại có thù tất báo, như thế nào học được thành nữ phụ trong viện, tuân thủ ẩn nhẫn để mình thành điêu linh.
Cho nên.... ......
Hay là chia xa.
Thừa dịp tâm tình còn nhiều tình ý, chọn thời khắc tốt nhất, mãi mãi khắc ghi trong hồi ức.
Hắn mãi là Tiêu TRúc của nàng, nàng đã từng là thái tử phi của hắn, duy nhất, sau này muốn hắn, nàng có thể tự mình mộng tưởng.
Chợt thấy bàn tay có một trận đau, năm ngón tay bị hắn siết chặt, gần như sắp bị bẻ gãy.
Nàng ngẩng đầu không hiểu, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt dữ dội như muốn giết người của hắn, con ngươi bên trong trắng đen rõ ràng, vô số kim quang đang nhấp nháy, nàng không dám nhìn thẳng, sợ rằng sẽ bị hắn nhìn thấu.
Đế Tuấn đột nhiên đứng dậy, nhân tiện kéo nàng đứng dậy, dùng lực kéo nàng đi ra ngoài.
''Tiểu Bắc, chuẩn bị ngựa.''
Tiểu Nam, mang áo choàng của thái tử phi đến.''
Hai nội thị cân thận cũng không biết có chuyện gì phát sinh, không dám hỏi, liền lập tức đi chuẩn bị, hoàn thành mệnh lệnh được giao.
Lăng Không chân nọ đá chân kia, giống như là bị hắn kéo đi, ''phu quân, chàng muốn làm gì? chậm đã...''
Hắn trừng mắt, ''dạ tiệc này quá nhàm chán, đi về, ta mệt rồi.''
''ah, phụ hoàng và mẫu hậu không phải sẽ tới sao?'' Hắn vốn là nhân vật chủ yếu của dạ yến này, nếu hắn rời khỏi, những người kia mượn cớ gì để chúc mừng đây.