Nàng không nghĩ ngợi được nhiều, tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến này hoảng hồn, không cách nào suy nghĩ.
“Ngự y kia đều là hư danh, không trị hết!!” Tiếp tục liều mạng nói khoác, cắn chặt hàm răng khống chế bật cười. Trời ạ, mỗi lần đem nương tử của hắn vào bẫy, hắn đều cảm thấy hết sức vui vẻ.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Mộ Lăng Không hết cách.
“Nương tử chính là thần y tốt nhất, cần gì phải đi đâu xa?” Hắn đề nghị: “Chỉ cần nàng hôn một chút ở vết thương, vi phu liền có thể không cần thuốc mà khỏe, nụ hôn của nàng chính là linh đan diệu dược tốt nhất a!”
Cho tới giờ khắc này Mộ Lăng Không mới xác định mình bị Đế Tuấn đùa giỡn.
Xú nam nhân, chết cũng không hối cải, luôn lừa gạt nàng, thậm chí lấy chuyện bị thương ra lừa dối.
Có thể nhẫn lại nhưng không thể nhẫn nhục!
Thúc thúc có thể nhịn thẩm thẩm cũng không đành lòng!
Nàng thử lại hàm răng trắng sáng, chạy thẳng tới cắn vào bắp chân hắn.
Hôn vết thương, không bao giờ.
Bởi vì nghề của nàng chính là khiến người bị thương càng thêm nặng.
Lúc này tốc độ phản ứng của Đế Tuấn cũng không hề chậm, thu chân, chạy trốn, tất cả hành động đều làm liền một mạch.
“Nương tử, vi phu đột nhiên khỏi rồi. toàn bộ đều tốt, nàng xem, ta có thể chạy, ta còn có thể nhảy, không cần hôn nữa, thật đấy……”
Nguy rồi, chơi quá mức thành ra chọc giận Mộ Lăng Không rồi!
Chỉ còn cách --- ---- chuồn thôi.
Một giọng nữ du dương ở phía sau: “Tiêu Trúc, chàng đứng lại đó cho ta, không cắn chết chàng không phải ta.”
Tiếng cười khoan khoái vang khắp quãng đường, càng ngày càng vang xa.
Mộ Lăng Không biết, sẽ có ngày nàng sẽ trở lại nơi này. Chỉ là đây là chuyện rất lâu, rất lâu về sau.
……………
Tiểu Nam và Tiểu Bắc ba ngày sau cũng đuổi theo bằng xe ngựa.
“Con lừa đen” là ái mã của thái tử gia, tất nhiên kéo xe không tới phiên nó. Nó chỉ thong thả đi cạnh xe ngựa, được hầu hạ ăn uống chu đáo.