Bọn họ cuối cùng chia thành hai tổ, một mặt phái người tiếp tục âm thầm theo
sát bốn người, giám thị đồng thời bảo vệ. Bên kia phái người thúc ngựa trở lại
kinh thành đưa tin. Sau mười mấy ngày, quả nhiên nhận được hồi âm.
Linh đế phái người đưa thư hồi âm, chỉ rõ giao cho thái tử Đế Tuấn.
Tự nhiên Tiểu Bắc cầm thư đến, tìm lúc thái tử phi không có ở đây giao cho chủ
tử.
Đế Tuấn đọc nhanh như gió, vẻ mặt châm chọc, cười lạnh thật lâu, mới múa bút
gửi thư hồi âm.
……
Người tới ta đi, nhoáng cái đã qua hơn hai tháng.
Đất Thục Đường mớt đi chưa hết một phần ba.
Một ngày kia, khi tới huyện thành Xương Bình, Đế Tuấn và Mộ Lăng Không hai
người chắp tay cùng đi qua phố xá sầm uất thì nghe một đoạn chuyện
Sau đó, một người khoảng hai mươi tám tuổi , đã đến tuổi lập gia đình, khuôn
mặt thiếu niên_ thái tử điện hạ liền náo, nói gì cũng không chịu đi.
Nguyên nhân là hắn muốn đi ăn cá.
Bởi vì chỗ này có một truyền thuyết, ăn mẫu tử cá mới vớt lên nhất định có thể
sinh được con trai. Không chỉ như vậy, chuyện còn tốt hơn là thai song sinh,
linh nghiệm vô cùng.
Vị này cả ngày hận không được nhìn bụng vợ mình.
Nói chết nói sống, cũng phải ăn cá.
Vấn đề là cá mẫu tử này chỉ có ở một nơi, phía tây Xương Bình, đi tám mươi dặm
có một sơn trang Vô Danh, dưới chân núi Vô Danh có một động, bên trong có chín
khúc liên, mười tám ngoặt liên tiếp, trong đó có một chỗ thông với mạch nước,
mà cá mẫu tử sống ở đó.
Nói tóm lại, vì một bữa ăn, liền dính vào nguy hiểm, căn bản từ đầu tới chân
không có lời.
Mộ Lăng Không không chịu, Đế Tuấn muốn ăn đòn.
Hai người không thể thống nhất, đang ở trong phố xá sầm uất, tay cầm tay, ầm ĩ
một trận.