Khoan hãy nói, thật sự là để cho hắn tìm được một tỳ vết. trên vách tường phòng khách chính diện, đồ đằng cổ quái, huyết khí lâm ly.
Nhìn đồ đằng kia liền đoán được là ám ký của đám người Tiêu Dao môn lưu lại, ám ký lớn như vậy, hắn nhìn thấy là đương nhiên.
Tiểu Bắc chảy mồ hôi lạnh đi tìm bàn chải, cố gắng lau. Cuối cùng lôi ra một thùng nước giội lên, cho đến khi hoàn toàn sạch bóng mới an tâm.
Vừa xong việc lền nghe thấy Đế Tuấn gọi tên của hắn: “Tiểu Bắc, tới đây, phải ra khỏi cửa.”
Đồ trên tay của Tiểu Bắc lập tức bị ném sang một bên, bước nhanh đến, cùng Tiểu Nam đi sau lưng chủ tử.
Đế Tuấn không đánh giá thành quả cả đêm lao động của hắn.
Phu nhân cũng không còn bày tỏ không thoải mái.
Tiểu Bắc mới an tâm.
Hắn không trông cậy được khen thưởng, chỉ cần không để cho gia tức giận, một cước đá hắn trở lại kinh thành là được.
…………..
Khi Đế Tuấn đi dạo phố có khí thế hơi giống nhà giàu mới nổi.
Dẫn Mộ Lăng Không vafp cửa hàng may mặc, lúc đi ra, Tiểu Nam và Tiểu Bắc ôm tất cả mười bọc giấy ra ngoài. Sau lưng, lão bản cười mặt đã thành một đóa hoa cúc, còn tự thân ra cửa, lớn tiếng dặn dò khách quý lần sau nhất định phải trở lại ghé thăm.
Bên cạnh cửa hàng may là tiệm trang sức, bện cạnh tiệm trang sức là tiệm giầy, bên cạnh tiệm giầy là cửa hàng bán mứt hoa quả…
Một đường vòng xuống, cỗ xe ngựa dùng để chở đồ của Tiểu Nam đã được chất đầy.
Mộ Lăng Không thật sự không nhịn được nữa, lôi áo bào của hắn hỏi: “Phu quân, chàng là muốn đi Tứ Xuyên để buôn bán hàng hóa hay sao? Mua nhiều như vậy!”
“Không có nha! Chúng ta không thiếu bạc!” Đế Tuấn trả lời như chuyện đương nhiên: “Nương tử và vi phu dù sao cũng cần có mấy bộ để tắm rửa, Tiểu Nam và Tiểu Bắc đi theo chúng ta, ăn mặc quá tệ cũng ảnh hưởng đến thể diện. Còn có mứt hoa quả, trái cây là dành cho trên đường đi giúp nương tử đỡ thèm. Ta cố ý chọn nhiều khẩu vị chua ngọt nha, ngộ nhỡ Lăng Không có, nhất định dùng đến.”