Sinh thời, có thể gặp được đối thủ ngang sức, đối với những người lạnh hội được võ học đỉnh cao như bọn họ, mạnh đến mức không biết được tư vị thất bại mà nói, tư vị mỹ diệu khó nói lên lời.
Đinh Lăng có lẽ là người duy nhất trong hiện trường không bị cuộc chiến giữa Huyền Minh và Đế Tuấn mê hoặc.
Đố kỵ làm thời khắc này nàng ta duy trì tỉnh táo, lực chú ý chuyển hết lên trên người Mộ Lăng Không.
Ngày trước cũng biết Huyền Minh thần vương yêu nữ nhân kia, thiên vị vô cùng.
Nhưng nàng ta không ngờ, hôm nay Mộ Lăng Không mất đi tấm thân xử nữ, gả làm thê tử người khác, hắn lại không chịu buông bỏ, nhiều lần dùng tư thái cầu khẩn khẩn cầu nàng trở về.
Mộ Lăng Không, có cái gì tốt?
Bàn về dung mạo, ở Đại Tuyết Sơn nhiều nhất nàng chỉ có thể xếp hạng trung, Đinh Lăng tháo mặt nạ da người trên mặt ra, tự tin tuyệt sẽ không bị bại bởi nàng.
Luận võ công, danh tiếng của nàng, cũng chỉ có thể ở bên ngoài mười phương, coi như hiện tại công lực đủ, trên toàn bộ lãnh thổ Đại Tuyết Sơn, vẫn chỉ là bình thường.
Bàn về địa vị, một người vẫn chưa hoàn toàn được Đại Tuyết Sơn thu nạp như Mộ Lăng Không nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là người ngoài,๖ۣۜdi-ễn⊹đà- n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n dù Huyền Minh thần vương nỗ lực bảo vệ, nàng cũng chưa chắc được Hậu Thổ thánh mẫu tiếp nhận.
Mất tấm thân xử nữ, vốn là sỉ nhục lớn nhất.
Loại nữ tử bất trinh khiết này, có thể xứng với Huyền Minh như một thiên thần này ư?
Trong mắt nàng, mắt đỏ ngập tràn.
Thừa dịp Đế Tuấn bị cuốn lấy, không rảnh để ý Mộ Lăng Không, đột nhiên Đinh Lăng đứng lên, phóng băng tới nữ nhân mà nàng ta hận thấu xương: “Mọi người cùng nhau tiến lên, trước tiên giữ chặt Mộ Lăng Không, đợi lát nữa Huyền Minh thần vương giết nam nhân của nàng, mang về Đại Tuyết Sơn, giao cho Hậu Thổ thánh mẫu xử trí.”
Bốn trưởng lão chấp pháp cùng với tất cả nữ tử đang đứng ngoài quan sát chợt bừng tỉnh ngộ.
Hơn mười ánh mắt như bão tố nhìn Mộ Lăng Không, không che được ý hung ác.
Đế Tuấn và Huyền Minh chiến đấu hoa lệ, làm cho Mộ Lăng Không đột nhiên sinh ra hào khí đầy ngập.