Huyền Minh đã đoán được là Đế Tuấn giở trò, thật là hận hàm răng ngứa ngáy.
Nhưng mà bây giờ cũng không được cùng hắn so đo nhiều, thời khắc sống chết, cầu sinh là bản năng của loài người.
Về phần cùng Đế Tuấn kết Lương Tử, còn phải như hắn đang nói, còn mạng còn sống đi ra ngoài tính toán.
Từng cỗ một, từ thân núi truyền tới.
Võ công cao hơn nữa, trong trạng thái này cũng không có cách nào phân biệt được nguồn gốc âm thanh.
ĐI về phía trước chính là sơn động Vô Danh, chỉ là đã tới nơi đó, đòng thời cũng là ngoài ý muốn bỏ chạy thành công.
Vậy mà chuyện vượt xa dự liệu của Huyền Minh lại đơn giản như vậy.
Khói mù ngày càng nồng đậm, âm thanh càng ngày càng lớn, giống như có cái gì đó cấp tốc đến.
Suy tư, cần thời gian.
Trên thực tế, tất cả xảy ra, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Suy nghĩ nhờ khói cũng bị chậm lại, đợi đến ý thức của Huyền Minh càng lúc càng gần là một cỗ nước sóng lớn, hắn đã không có địa phương để né tránh.
Tư vị xâm nhập nước lạnh, tương đối không tốt.
Hắn uống vài hớp nước, ngón tay như móc câu, đâm sâu vào bên trong một bên thạch bích, mặc cho thân thể đong đưa theo sóng, cũng tuyệt đối không chịu buông tay.
An nguy của đồng môn, hắn không thể chú ý.
Ý thức của hắn cũng bắt đầu mơ hồ dần dần.
Này khói độc nửa miệng cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng, giờ phút này bị một kích của nước lạnh, đã mơ hồ phát tác.
Huyền Minh choáng váng thâm trầm nghĩ, đáng chết, tên tiểu tử, đến tột cùng đánh nơi nào được nhiều nước như vậy, làm hắn khó lòng có bản lãnh của Long vương, một cái hắt hơi, vài giọt nước bọt cũng có thể hóa thành mưa to.
Sát Thiên Đao, tiểu quỷ thối, hắn nhớ kĩ.
... ...... ...... ...... ........
Đế Tuấn ôm ngang Lăng Không, đi xuyên qua bóng đêm, nơi nào nên quẹo, nơi nào nên tránh, rõ như tâm của hắn.