"Được rồi được rồi, chuyện này ta cũng có lỗi, chết có ích lợi gì." Nàng đi giầy, xoa xoa cái đầu đang đau, buồn bực đi tới bàn.
Gặp được cái vò rượu ngổn ngang nào, liền dùng sức đá văng ra.
Tiếng bạo liệt choang choang nối liền không dứt, mỗi lần chấm dứt, Tiêu Trúc đứng trong góc tường cũng co rúm cổ lại, giống như rất sợ giây kế tiếp, nàng để cho hắn biểu diễn tiết mục 'vò rượi bể đầu'.
Sau khi vò rượi cuối cùng phát ra tiếng 'tử trận', nàng an tĩnh lại.
Tìm ghế dựa gần đấy ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.
Nước trà qua đêm, lạnh lẽo, khổ sở, từ đầu lưỡi đến bụng, một đường lạnh lẽo.
Tiêu Trúc nhón chân lên, bước chân không tiếng động đến bên nàng, "Trà nguội đối với thân thể không được tốt, tiểu nạp giúp ngươi đi lấy trà nóng, và điểm tâm."
"Tiêu Trúc, ta không muốn gả cho hòa thượng, sư phụ của ngươi sẽ đồng ý để cho ngươi cưới vợ sao?" Lúc này, nàng nào có tâm trạng quan tâm nước lạnh hay nóng, thậm chí nàng không dám nhìn mặt của hắn, cái đầu trộc lốc của hắn, đang nhắc nhở nàng, đêm qua xảy ra chuyện buồn cười cỡ nào.
Người của phật tổ nàng đều dính, sau khi chết nhất định bị đánh tới địa ngục tầng thứ bảy.
"Cái này, tiểu nạp. . ."
"Ngươi còn tự xưng tiểu nạp?" Đột nhiên cảm thấy hai chữ này hết sức chói tai, nếu là thường ngày, nàng nhất định muốn cười, đáng tiếc bây giờ, khóc cũng không tới được.
Tiêu Trúc khẽ thở dài một tiếng, "Lăng Không, Phật dạy luận nhân quả, có lẽ đây chính là vận mệnh đi, nếu chuyện đã xảy ra, ta nhất định chịu trách nhiệm đến cùng, nếu như ngươi nguyện ý, ngày mai ta bắt đầu để tóc, hơn nữa còn chuẩn bị đám cưới, cô nương nhà khác có, ngươi sẽ không thiếu cái nào, ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi....