Bốn mắt đụng vào nhau, nàng trông thấy tia chân thành làm nàng từ từ tỉnh táo lại.
Nhưng cánh tay ôm chặt của hắn lại không thu hồi, không hiểu sao chua xót lại nảy sinh ở đáy lòng, cho tới khi hốc mắt có thật nhiều khổ sở đang chuyển động.
Muốn tách ra hai tháng, hơn sáu mươi ngày, không có tiểu phu quân ở bên mình, nàng không biết có bao nhiều phần không quen.
''Chàng đi sớm về sớm, thiếp ở chỗ này đợi chàng.'' Cắn chặt cánh môi, nàng cố gắng để âm thanh của mình nghe giống thường ngày, ''Phu quân, chàng không phải muốn một chục đứa bé sao? Nếu về quá trễ, chúng ta sẽ không có thời gian sinh nhiều như vậy.''
Chuyện này. . . Coi như là gián tiếp dụ dỗ hắn sao?
Mắt to của hắn sáng lên, vui vẻ leo lên người của nàng, mới làm lạnh ý tưởng đẹp lại bị nàng dễ dàng đốt lên lần nữa, ''Nương tử, không bằng thừa dịp vi phu không đi, chúng ta cố gắng một chút, ngộ nhỡ lập tức thành công, nàng có chuyện làm, sẽ không cảm thấy nhàm chán."
Buồng tim nàng nhất thời co rút một hồi, nghĩ nói cái gì nữa, cũng đã không có cách nào lên tiếng.
Hắn đang đốt lên trong cơ thể nàng một thanh nóng bỏng kích tình.
Cặp mắt sáng trong suốt, trắng đen rõ ràng, vừa lớn vừa tròn, đáng yêu vô cùng.
Mình rõ ràng sẽ không lớn lên, lại còn vọng tưởng tạo ra cá lớn cá nhỏ, tăng thêm tình thú cho cuộc sống.
Nhưng là, vào giờ phút này, chia lìa đang ở trước mắt, nàng không có ý niệm kháng cự.
Hắn nghĩ muốn, thì cho hắn thôi.
Chờ hắn rời đi, lại lẳng lặng đợi hắn tại bậc cửa này.
Tiêu Trúc, Tiêu Trúc.
Phu quân của nàng
... ...... .........
Chưa từng yêu một người.
Lúc hắn rời đi, đồng thời mang theo hồn phách của nàng đi.
Nàng đoán 3 ngày 3 đêm cũng chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng đau đớn.
Lật lại nhiều lần trong tay, nhìn ngân phiếu hắn lưu lại, hỏi thăm mấy lần, bọn họ rất thiếu bạc sao?