28 năm trôi qua, chưa từng gặp qua hắn đã quý trọng ai?
Nói mấy câu với cái sắc mặt tốt là đã không tệ rồi.
Vì vậy hắn yên tâm to gan gật đầu một cái, cam kết với chính mình, ''Trẫm chỉ chỉ mong ngươi sớm tìm được nữ nhân ở bên cạnh, Đế Tuấn, nếu như thế thật, trẫm và mẫu hậu của ngươi sẽ không để ý đến xuất thân của đối phương, coi như có thấp hèn đến đâu, cũng có thể cân nhắc, con ta thích, trẫm cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi."
Ánh mắt của cửu hoàng tử trong nháy mắt sáng như muốn cắn người, không biến sắc hỏi, "Phụ hoàng, lời này là thật.''
Đã nhiều năm ông đã không bị hắn nhìn thẳng như vậy, tâm tình cực kỳ vui thích, kích động đến mức không có ngôn ngữ nào hình dung, cho nên hoàn toàn quên mất phòng bị,''Quân vô hí ngôn."
Hắn trực tiếp duỗi tay ra, mở rộng lòng bàn tay, mắt không chớp nhìn Linh Đế.
"Làm cái gì?" Hoàng đế đáng thương, đầu có chút hôn mê, cảm giác có cái gì không đúng.
Mặt của hắn có chút kỳ quái, căn bản không hiểu cái gì gọi là ngại ngùng, nói thẳng,'' thánh chỉ!"
"Thánh chỉ gì?'' Linh Đế không phản ứng kịp.
''Người mới vừa nói nha, phải nói quân vô hí ngôn sao? Phụ hoàng, hả lẽ người muốn trốn nợ?'' Mắt lạnh của hắn liếc xéo, châm chọc nói.
Linh Đế nghe vậy cứng lại, theo bản năng phủ nhận, ''Tự nhiên, không phải.''
''Nhi thần muốn giúp người mài mực mà.''Đế Tuấn ân cần, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn cũng không cho ông thời gian suy nghĩ, bút lông dính mực đưa đến trước mắt, chuẩn bị tốt giấy tuyên chỉ, ngay cả ngọc ấn cũng đưa ra ngoài, chờ ông viết xong, lập tức đóng dấu, phục vụ chu toàn.
"Cái này. . ." Mặc dù ông là hoàng đế, nhưng vẫn có loại cảm giác không hình dung được, ông mơ hồ cảm thấy mình bị tính toán, nhưng cụ thể như nào thì chưa có suy nghĩ ra.
''Không phải người đổi ý chứ?'' Hắn chậm rãi thu lại nụ cười, bất mãn nhìn ông đang chần chờ.
Đây quả thực là mang vịt đặt lên bàn.