Đầu hắn lập tức lay động, lập tức lắc, cùng một dạng với trống gõ, lời thề son sắt, "Không có, thật không có."
"Ngươi chắc chắn chứ?" Mộ Lăng Không tiến vào một loại trạng thái trông gà hoá cuốc, lời hắn đã nói, cũng bị nàng tính chiết khấu, tính nghe để phê phán, lựa chọn tiếp nhận."Phu quân, hôm nay là ngươi thẳng thắn, nếu còn có giấu giếm, ngươi cũng đừng có lấy cớ giấu giếm.''
Phạm lần đầu, đáng giá để nàng tha thứ, cho cơ hội lần nữa.
Nhưng biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, hai lại đến ba, đó là vấn đề lớn rồi, không ai thích làm kẻ ngu, giữa phu thê, mầm mống hoài nghi một khi nở, lúc chung đụng sau này, đầu tiên sẽ ít đi mấy phần nhẹ nhõm.
Trên mặt hắn thoàng qua vẻ lúng túng, cực nhanh, nếu không phải nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, tuyệt đối sẽ không phát hiện.
Trong lòng nàng đã sáng tỏ, mới vừa rồi chỉ lấy lời gạt hắn, bây giờ có mất phần xác định.
Tiêu Trúc, nhất định vẫn còn hết sức giấu diếm cái gì đấy.
Nàng cũng không cần thiết biết tất cả bí mật trong lòng hắn.
Thực sự hôm nay nhận chấn động quá lớn, cũng không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ.
Dù sao, khiến cho trái tim bất ổn cũng không dễ dàng nhận.
Hắn thôi cười ha ha ngây ngô, đôi môi mím chặt, vẫn là không có lời nói.
Đang lúc nàng cho rằng hắn chết cũng không nói, rốt cuộc Đế Tuấn khẽ thở dài một tiếng, cúi gằm đầu, phờ phạc rã rượi nói: ''Xác thực còn có việc, không quá nghiêm khắc mà nói, cũng không tính là lừa gạt, vi phu đã sớm nói cho nàng biết, chỉ là nương tử không có coi là quan trọng thôi."
"Là cái gì?" Mộ Lăng Không không nghĩ ra được hắn chỉ cái gì.
''Nàng có nhớ rõ, lần nàng hỏi ta tuổi....''
Lời nói của hắn có chút mở màn, nàng rất tự nhiên nhớ lại mấy tháng trước.
Khi đó bọn họ mới vừa quen biết không lâu, có lần vô ý nói đến hắn tuổi còn nhỏ mà võ công cao cường.... ......