Hắn cũng theo sát, nhảy lên lưng ngựa, tay cầm dây cương.
Tay khác thấy dư thừa còn trống, không khách khí ôm lấy eo của nàng.
Bắp chân kẹp lấy, 'con lừa đen' hí giọng, nhanh chóng hướng phương xa mà đi.
Theo tác phong trong quá khứ của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người nào, dùng cái tư thế thân mật này, quấn lấy nàng.
Huống hồ, nam nhân phía sau là người thoát li khỏi hồng trần, hòa thượng lục căn thanh tịnh.
Nhưng, có lẽ là tiểu hòa thượng cứu mạng của nàng,
xem ra không giống như có ý khác, ôm nàng có lẽ chỉ vì sợ nàng bị thương quá nặng, ngựa chạy nhanh sẽ ngã xuống mặt đất, dù sao tất cả cũng là xuất phát từ ý tốt, mà nàng cũng xác thực cần người chống đỡ cánh tay của mình....
Rốt cuộc, trên con ngựa lắc lư, nàng hỗn hỗn loạn loạn ngủ mất, tiểu hòa thượng mở rộng bộ ngực ra, mở rộng hai cánh tay ra để nàng ngủ thoải mái hơn một chút.
CHỉ là, nụ cười bên môi, nhìn thế nào cũng thấy có chút tà khí, cũng bị ý nghĩ sau nụ cười này phá vỡ đi bầu không khí.
... .........
Mộ Lăng Không bị thương rất nặng, không có sự chăm sóc của tiểu hòa thượng, sợ là phải chịu nhiều đau khổ.
Căn cứ vào tinh thần từ bi, tiểu hòa thượng quyết định không chút do dự, chuyện tốt làm đến cùng, không nhìn ý kháng cự của nàng, kiên quyết lưu lại.
Trước tiên hắn tự giới thiệu mình, hắn tên là Tiêu Trúc, mới từ dưới núi Thiếu Thất lên, muốn đi Đại Đô, nhưng cũng không có việc gì gấp gáp, trì hoàn 1, 2 tháng cũng được.
Nàng cự tuyệt 5 lần 7 lượt, đều bị hắn cười híp mắt coi thường, nếu như nàng nói thêm một câu nữa, đôi mắt của hắn lập tức mở lớn ra, trong mắt có chút ánh sáng thất vọng, một bộ dáng buồn bực muốn chết.
Hẵn cũng chỉ nghĩ là muốn làm được nhiều việc tốt để tích công đức....