Chỉ mong sau khi hoàng thượng biết chuyện này, sẽ không mặt rồng giận dữ đem hắn kéo ra ngoài chém.
Hắn cười khổ.
Nhưng một chút xíu biện pháp cũng không có.
Vốn tưởng rằng phủ Tông Nhân là góc an toàn nhất trong nước Mạc Thương, bình thường không xảy đến chuyện lớn, không ngờ thời điểm người đi tìm rệp, cho dù là cụp đuôi làm người, tai kiếp còn tự động tìm tới cửa.
Ai, Cửu hoàng tử, còn có hoàng thượng, cái nào hắn đều không chọc nổi nha.
... ...... ...... .....
Hà Sanh cũng không được như nguyện ý nhìn thấy Linh Đế.
Bên trong hoàng cung đã loạn nháo hết, Đế Hậu sớm đã rời đi, đi trước một bước mà chuẩn bị.
Hắn chỉ là một chủ sự của phủ Tông Nhân, lại là quan viên không quan trọng, muốn gặp hoàng đế, còn phải lập hồ sơ trước, sau đó chờ triệu kiến.
Cho dù có chuyện gấp, cũng phải theo trình tự từng bước một , coi chừng quy củ, mới có quy cách.
Vì vậy tin tức cửu hoàng tử cho ngọc điệp cho thái tử phi, cũng không có thời cơ chính xác truyền đến tai hoàng đế.
Tế hết thiên địa, người điền khiển lễ bắt đầu đọc thánh chỉ.
Linh Đế và hoàng hậu cầm tay đứng, nhìn về đứa bé của bọn họ, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Ngày hắn cai trị thiên hạ, nhất định có thể dẫn nước Mạc Thương đi vào thời hưng thịnh.
Trừ hắn ra, không ai có thể làm.
"Đế Tuấn, con ta, từ nay về sau, con chính là thái tử nước Mạc Thương, hy vọng con có thể khắc ghi thân phận của mình, lúc nào cũng đường quên trách nhiệm của hoàng gia.'' Linh Đế mỉm cười, tự tay đỡ hắn dậy.
"Tạ phụ hoàng." Đế Tuấn vẫn là lạnh nhạt, cũng không có mừng rỡ.
Đã sớm quen tính khí bướng bỉnh của hắn, ông cũng không có căm tức, ngược lại âm thầm mừng rỡ, người này bất luận lúc nào cũng có thể giữ tỉnh táo, không vì vật ngoài thân mê hoặc thần trí, có ngày sẽ thành đại khí (người có năng lực)
"Thái tử, theo trẫm hồi cung, ăn mừng, pháo hoa sắp đốt, chờ con trai trẫm yêu nhất ngồi vào vị trí.''