Phụ Thân Ta Là Đại Gian Thần

Chương 13:

Chương 13:
Không ngờ Thái tử tuy thân hình to lớn nhưng lại chạy rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta buồn bực đá đá hòn đá dưới chân, hay là đi tìm phụ thân, để người nói giúp vài lời với Hoàng hậu?
Đá được một lúc thì nghe thấy tiếng nức nở. Ta men theo âm thanh tìm đến, phát hiện Thái tử điện hạ thế mà đang ngồi trên tảng đá ở Ngự Hoa Viên lau nước mắt.
Y quay đầu liếc ta một cái, rồi xấu hổ quay đi, lớn giọng quát: "Cút! Cút ngay! Bằng không bản thái tử sẽ trị tội ngươi!"
Ta thở dài, cũng ngồi xuống, dựa lưng vào y.
Khóc mãi, dần dần y bình tĩnh hơn.
"Ngươi cố ý đến đây chê cười bản thái tử phải không?" Y hỏi ta.
"Không phải, ta đến để xin lỗi ngươi, ta không nên gọi ngươi là đầu heo lớn."
Thái tử có chút bất ngờ, ngừng một lát lại hỏi: "Vì sao... vì sao ngươi ghét ta?"
"Ta không ghét."
Thái tử kích động đứng dậy chất vấn: "Vậy tại sao ngươi cự tuyệt ta, còn khiến bản thái tử mất mặt trước bao nhiêu người như vậy!"
Ta khuyên y bình tĩnh: "Không ghét không có nghĩa là thích, ngươi có thích ta không?"
Thái tử dậm chân: "Thích chứ, ta cảm thấy ngươi đẹp hơn Liễu Như Yên!"
Ta kinh ngạc nhìn y.
Thái tử cũng nghiêm túc suy nghĩ, rồi thất vọng ngồi xuống tảng đá, vẻ mặt ủ rũ: "Ta biết mà, ngươi thích người đẹp, ngươi thích Lý Cảnh, ta không đẹp, cho nên ngươi không thích ta."
Ta vỗ vỗ vai y: "Nói bậy, ngươi trông đáng yêu và phúc hậu biết bao."
Thái tử như bị xì hơi, thuận miệng hỏi: "Vậy ngươi có thích Lý Cảnh không?"
Ta gãi gãi má, cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Ta giẫm lên hòn đá nhỏ dưới chân nói với y: "Thái tử, chuyện thích một người rất phức tạp, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu đâu."
Thái tử liếc ta một cái: "Nhưng ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi."
Ta nhảy xuống tảng đá, kéo ống tay áo của y: "Thôi được rồi, ngươi lớn nhất, ngươi là huynh trưởng, ngươi đừng để Hoàng hậu Nương Nương bãi quan của Lý Cảnh được không?"
Y lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay ta ra, chống cằm giận dỗi quay sang chỗ khác.
Biểu cảm của Thái tử thật quá mức buồn cười, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, làm nũng gọi y: "Thái tử ca ca, huynh tốt nhất rồi, có được không?"
"Quan vị Thái Phó là do phụ hoàng hạ lệnh, mẫu hậu nào có tư cách bãi quan của người đâu."
"Thật sao!"
Thái tử hừ một tiếng: "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, phụ thân ngươi sớm đã thương lượng với mẫu hậu ta rồi. Phụ thân ngươi sẽ giúp ta đăng cơ Hoàng vị, còn mẫu hậu ta sẽ hứa cho ngươi ngôi vị Hoàng hậu. Dù ngươi có thích Lý Cảnh đến mấy, cuối cùng vẫn phải gả cho bản thái tử."
Thái tử từ trên tảng đá nhảy xuống, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, vẻ mặt nghiêm nghị đe dọa ta: "A Nhược! Dù ngươi có bằng lòng hay không, đời này ngươi chỉ có thể thích mình ta thôi."
Nói xong tự y lại có chút ngượng ngùng, vội vàng chạy đi mất.
Ta đứng ngây ra, kinh ngạc hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Nói bậy nói bạ, phụ thân ta làm gì có chuyện đó.
Người sẽ không lợi dụng và hy sinh ta, bởi vì người là Quyền Vực, là phụ thân của ta, là người mà ta tin tưởng nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất