Phụ Thân Ta Là Đại Gian Thần

Chương 4:

Chương 4:
Quyền Vực rất tuấn tú, không giống những phó tướng của y, người nào cũng cao to thô kệch, da dày thịt béo.
Khi y cười trông rất đẹp, khóe môi hơi cong, đuôi mắt hơi đỏ, nụ cười như gợn sóng xuân thủy, dung mạo tuy tinh xảo nhưng tuyệt nhiên không mang chút vẻ nữ tính nào. Y thường tươi cười nhưng uy nghiêm tự nhiên vẫn khiến người khác e dè.
Mỗi lần ra ngoài, có rất nhiều người vừa sợ y vừa không kiềm được mà nhìn chằm chằm. Cũng có không ít đại quan, đại thương tranh nhau muốn gả con gái vào phủ Đại Tư Mã để làm mẹ kế của ta.
Ta buồn bực hỏi y: “Phụ thân, người đẹp như vậy để làm gì?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Người đẹp như vậy, người ta nhìn một cái là biết con không phải con ruột của người rồi!”
Quyền Vực ngửa đầu cười lớn, bế ta lên từ mặt đất, chỉnh lại xiêm y cho ta, rồi dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn ta chăm chú: “A Nhược sinh ra đã xinh đẹp, còn đẹp hơn cả phụ thân.”
Ta chẳng quan tâm lời y nói có thật hay không.
Dù sao ta là nữ nhi của Đại Tư Mã Quyền Vực, cũng chẳng ai dám nói ta xấu.
Vì ta là nữ nhi của Đại Tư Mã Quyền Vực, chẳng ai dám bắt nạt ta; nhưng cũng vì ta là nữ nhi của Đại Tư Mã Quyền Vực, chẳng ai dám đến gần ta.
Ban đầu, Quyền Vực sợ ta buồn, đã mua rất nhiều trẻ nhỏ cùng tuổi để bầu bạn với ta. Nhưng chúng lúc nào cũng rụt rè, nghe lời ta răm rắp, giống như những con rối bị giật dây, chẳng có gì thú vị.
Sau đó, Quyền Vực thường dẫn ta vào cung. Hoàng đế đặc biệt cho phép ta cùng công chúa và hoàng tử đọc sách, vui chơi.
Ta thân thiết nhất với Hi Vừa công chúa, Tam hoàng tử, và Lý Cảnh…
Chúng ta chơi đùa vui vẻ: Ta dẫn họ móc tổ chim, xuống sông bắt cá, ăn trộm quả dâu tằm đến mức miệng đỏ au, rồi cùng nhau bị phạt chép sách.
Quyền Vực thương ta, không nỡ để ta chịu phạt một mình, nên luôn dùng tay trái giúp ta viết.
Trong ký ức của ta, hình như y chưa bao giờ phạt ta, chưa từng mắng ta. Lần nghiêm khắc nhất cũng chỉ là ánh mắt đỏ hoe, cảnh cáo ta đừng ở bên cạnh Lý Cảnh.
Ta nằm trên ghế quý phi, tiểu cung nữ bưng trà tới, khẽ nói: “Nô tỳ không muốn nghe nữa.”
Ta nhận lấy ly trà: “Ta vừa mới hứng thú lên được chút, sao lại không muốn nghe?”
Trà đắng ngắt, hồi ức nặng nề, nhưng nghĩ đến Lý Cảnh, trong lòng ta vẫn cảm thấy vui vui.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất