Phượng Đạp Chi

Chương 1

Chương 1
Sau khi công lược thành công các nam phụ si tình bên cạnh nữ chính, ta và bạn thân Cố Hoan, đã ở lại thế giới cổ đại.
Ta phò tá một hoàng tử thất thế không được sủng ái, giúp hắn lên ngôi đế vương, đương nhiên trở thành sủng phi duy nhất trong hậu cung của hắn.
Bạn thân ta nhiều lần lấy thân mình ra mạo hiểm, dùng mạng sống để đỡ đao cho vị tướng quân lạnh lùng, cuối cùng cũng sưởi ấm được trái tim băng giá khép kín của hắn, được hắn cưới về làm vợ một cách vẻ vang.
Nhưng ngay vào năm thứ ba ở lại thế giới này.
Nữ chính đột nhiên trở lại. Chỉ vì nàng ta trúng độc mất trí nhớ.
Ký ức của nàng ta dừng lại ở nhiều năm trước – năm mà các nam phụ vây quanh, yêu thương nàng ta nhất.
Vu Tuyết Yên tìm đến vương phủ cũ của Ngũ hoàng tử nhiều năm về trước.
Nơi mà nàng ta và Thương Tử Kỳ từng sống cùng nhau.
Nơi đó sớm đã vườn không nhà trống, nàng ta mới kinh ngạc biết được, Ngũ hoàng tử năm xưa đã sớm đăng cơ trở thành đế vương.
Nàng ta mặc chiếc váy mỏng màu vàng nhạt, đội mưa đội gió, run rẩy đứng trước cổng cung điện uy nghiêm, hệt như một đóa cúc họa mi gầy gò, kiêu ngạo.
Nàng ta cố chấp, lại tỏ ra vài phần yếu đuối, đòi gặp Thương Tử Kỳ một lần.
Vu Tuyết Yên ướt sũng, vạt váy ôm lấy thân hình mỏng manh. Mái tóc ướt dính vào khóe mắt đỏ hoe, càng thêm đáng thương.
Nàng ta lập tức nhào vào lòng Thương Tử Kỳ, vừa sợ hãi vừa run rẩy hỏi: "Vì sao chàng không đến đón ta?
"Chàng đã thành hoàng đế, liền không cần ta nữa sao? Ta đã mất đi một phần ký ức, thật sự không còn nơi nào để đi, chỉ còn các ngươi..."
Nàng ta kéo theo giọng khóc mềm mại, khiến người ta mềm lòng. Cứ như vậy, người đã sủng ái ta ba năm, lại mang nữ chính 'ánh trăng sáng' của hắn trở về hoàng cung.
Những chuyện này, là cung nữ Phù Cừ bên cạnh ta kể lại. Nàng ấy còn kể với ta, sau khi nghe tin, đôi mắt của hoàng đế trở nên sâu thẳm run rẩy, lướt qua sự kinh ngạc và đau lòng.
Thậm chí còn đưa cung điện vốn thuộc về Hoàng hậu trong hoàng cung - cung Khôn Ninh, cho nàng ta, để nàng ta yên tâm ở đó.
Ngôi Hậu của Thương Tử Kỳ vẫn luôn bỏ trống. Hắn đã nói rất nhiều lần, sau khi triều đình ổn định, nhất định sẽ phong ta làm Hậu.
Ta không đợi được chiếu thư phong Hậu của hắn, lại đợi được tin hắn đem cung điện của Hoàng hậu cho người khác.
….
Buổi tối, Thương Tử Kỳ bận rộn triều chính, đã lâu không đến bầu bạn với ta, giờ lại đến cung điện của ta.
Hắn không hề nhắc đến chuyện đón Vu Tuyết Yên về. Ta cũng ngầm hiểu mà không hỏi.
Thương Tử Kỳ giữ lấy tay ta, hôn ta rất nhiệt tình.
Lần này hắn tắt đèn, chặn lấy môi ta, cứ như xem ta là một người khác.
Mãi cho đến khi chạm vào vết sẹo trên ngực ta, hắn mới như bừng tỉnh. Lập tức thu mình lại.
Vết sẹo này, là vết tích sau khi hắn trúng độc, ta vì hắn mà lấy máu đầu tim để làm thuốc.
Để giúp Thương Tử Kỳ lên ngôi hoàng vị, ta cũng đã chịu rất nhiều vết thương, nếm trải không ít khổ cực, phần lớn vết sẹo đều đã được dùng thuốc mỡ làm mờ đi, chỉ có vết sẹo này là quá sâu. Lúc đó, hắn hôn mê mười ngày, ta mang theo hắn trốn đông trốn tây, trốn tránh quân truy đuổi, còn phải lấy máu nơi tim để cho hắn uống, giải độc cho hắn.
Nếu không có hệ thống giúp đỡ, ta căn bản không sống nổi.
Thương Tử Kỳ cứng đờ vuốt ve vết sẹo trên ngực ta, giọng nói nghẹn lại, sau khi hít sâu vài lần mới nói: "Ta đã đón Vu Tuyết Yên về hoàng cung, nàng ấy trúng độc, mất trí nhớ, không còn nơi nào để đi... Thái y đã chẩn đoán qua, nói rằng để nàng ấy gặp gỡ nhiều cố nhân quen thuộc, có lẽ có thể giúp nàng ấy khôi phục ký ức.”
"Vân Dữu, nàng vẫn là chủ của lục cung, nàng ấy sẽ không can thiệp vào vị trí của nàng, nàng đừng nghĩ nhiều."
Không đợi ta mở lời, ngoài cửa cung truyền đến tiếng nức nở của một cô gái: "Tử Kỳ, chàng ở đâu? Ở bên ta một lát, được không? Nơi này xa lạ, ta sợ..."
Người đàn ông đang nằm trên người ta, đột nhiên cứng đờ. Hắn đứng dậy, mang theo hơi ấm đi mất, ta lạnh run lên, theo bản năng nắm lấy tay Thương Tử Kỳ: "Đừng đi, được không?"
Ta rất rõ sức mạnh của hào quang nữ chính. Chỉ cần nàng ta quay đầu, các nam phụ si tình từng vây quanh nàng ta, vẫn sẽ theo thói quen mà bám lấy. Vậy thì cuộc công lược của ta và Cố Hoan đều sẽ trở thành trò cười.
Thương Tử Kỳ mỉm cười quay đầu lại, hôn lên tai ta: "Được, trẫm không đi đâu cả. Đồ ngốc, đừng sợ, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, không ai có thể sánh bằng nàng."
Hắn cách cửa cung, lạnh lùng giận dữ mắng cung nhân: "Một người cũng không trông coi được! Ai cho phép nàng ta đến đây, còn không mau đưa về!"
Cung nhân vừa lại gần, liền truyền đến tiếng Vu Tuyết Yên sợ hãi, hoảng loạn thét lên:
"Các ngươi đừng chạm vào ta, các ngươi là ai... Ta không đi, ta chỉ muốn Tử Kỳ ca ca. Ở đây, ta chỉ quen một mình hắn!"
Thân thể Thương Tử Kỳ căng cứng, không thể nhịn được nữa, khoác áo đứng dậy đi về phía cửa cung.
Hắn lạnh lùng ra lệnh với cung nhân đang quỳ trên đất: "Các ngươi không được làm tổn thương nàng ta, cũng không được dọa nàng ta!"
Vu Tuyết Yên như tìm thấy cứu tinh, hốc mắt hơi đỏ lên, nhào vào lòng hắn:
"Tử Kỳ ca ca cuối cùng chàng cũng đến rồi! Hoàng cung xa lạ, ta chẳng quen biết ai, ta chỉ có mình chàng, chàng đừng bỏ lại ta nữa!"
Ta nhìn bóng lưng cao lớn trầm mặc của Thương Tử Kỳ.
Rõ ràng hắn đã giơ tay lên, nhưng vẫn không đành lòng, đẩy nàng ta ra.
Lòng ta, chìm xuống một chút.
Nỗi đau lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong tim.
Đôi tay này của hắn, tàn sát tàn độc, đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, bao gồm cả mạng sống của huynh đệ ruột thịt, vậy mà lại không thể đẩy một cô gái ra.
Không phải là không đẩy ra được.
Mà là không muốn, không nỡ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất