Chương 7
Bùi Hàn Sanh sau khi đón Vu Tuyết Yên về thì ở lại trong hoàng cung. Hai nam phụ vây quanh nàng ta, không rời nửa bước.
Ta đưa Cố Hoan về phủ tướng quân, rồi để lại mấy cung nhân và thái y chăm sóc nàng ấy.
Trở về hoàng cung. Thương Tử Kỳ đã chờ ta rất lâu rồi.
Các cấm quân trong cung đông như nước thủy triều, bao vây ta.
Thương Tử Kỳ vận long bào, lưng còng xuống, giận dữ bước về phía ta.
Ta nheo mắt lại, cười nhạo. Xem ra hắn và nữ chính đã phóng túng không ít lần, cơ thể đã không còn được như trước.
"Phế phi họ Vân, thấy Trẫm mà còn chưa quỳ xuống!" Hắn gầm lên với ta, ra oai đầy đủ.
Ta quay lại nhìn hắn, vẻ mặt dửng dưng không chút hoang mang:
"Thiên hạ là ta và ngươi cùng nhau đánh xuống, ta vì sao phải quỳ ngươi? Thương Tử Kỳ, ngươi lấy đâu ra mặt mũi?"
Các cấm quân xung quanh đều sợ hãi run rẩy. Thương Tử Kỳ cũng sững sờ, để giữ thể diện, hắn rút kiếm bên hông, một kiếm chém nát bàn sách, chĩa thẳng vào ta.
"Họ Vân, ngươi quên thân phận của mình rồi sao? Ngươi một nữ tử, lấy đâu ra gan lớn đến vậy mà dám trộm binh phù, đi cứu một người phụ nữ không đáng kể!"
Ta cười, hỏi hắn: "Ngươi một nam tử, lấy đâu ra mặt mũi lớn đến vậy, ba lòng bốn dạ, ngồi trên ngai vàng ta trao, giam ta vào lãnh cung, phong người phụ nữ khác làm Hậu? Ta đồng ý sao?"
Chính vì hắn rất rõ, tất cả những gì hắn có, đều là do ta trao cho hắn. Hắn càng muốn trừ khử ta.
Phụ nữ mà, đều phải như Vu Tuyết Yên, ngoan ngoãn dựa dẫm vào đàn ông, thỉnh thoảng ghen tuông chạy trốn mất trí nhớ, cũng chỉ là làm nũng, gia vị cho tình cảm. Thương Tử Kỳ ôm ngực, khó nhọc thở dốc gào lên: "Ngươi câm miệng cho Trẫm! Ngươi trộm binh phù, không có chỉ dụ của Trẫm đã tự ý điều binh khiển tướng, nhòm ngó quyền lực trong tay Trẫm. Trẫm muốn chém đầu ngươi thị chúng, còn muốn tru di toàn bộ dư nghiệt của Vân gia, không chừa một ai."
Nói xong những lời này, Thương Tử Kỳ ưỡn thẳng người. Hắn đang đợi ta sợ hãi, đợi ta run rẩy, quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, tha cho chúng ta một mạng.
Ta chỉ nhìn hắn, rất lâu, trong ánh mắt hăm dọa của hắn, ta khẽ cười nhạt như làn khói.
Hắn rất nhanh sẽ không còn là Đế vương nữa.
Ánh mắt ta dừng lại trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt bất thường của hắn.
Hắn cũng sẽ không đợi được đến ngày chém đầu chúng ta.
…
Ta lại bị giam lỏng trong lãnh cung. Cố Hoan gửi đến một bức thư, nàng ấy nói mấy ngày nữa nàng ấy sẽ chết, nhờ ta giúp hai mẹ con thu xác.
Không muốn sau khi chết, thi thể lại trở nên xấu xí, thối rữa mà không ai đoái hoài. Bởi vì sau khi Bùi Hàn Sanh dùng nàng ấy đổi lấy nữ chính. Tình cảm ít ỏi giữa họ, đã hoàn toàn tan vỡ.
Bùi Hàn Sanh từ hoàng cung trở về phủ tướng quân, còn muốn cầu xin sự tha thứ của nàng ấy. Nhưng vừa đứng trước mặt Cố Hoan, lời còn chưa thốt ra, đã bị Cố Hoan dùng con dao trong tay áo, đâm mạnh một nhát:
"Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm. Cút đi!"
Từ đó về sau, Bùi Hàn Sanh không thể xuất hiện trước mắt nàng ấy nữa. Ta hỏi Cố Hoan vì sao lại chọn thời điểm này để chết, có phải là ngày tốt lành gì không?
Cô gái nhỏ đó hiếm hoi giấu ta. Nàng ấy chỉ đáp hai chữ, bí mật.
Bí mật trong miệng Cố Hoan, ta rất nhanh đã hiểu ra. Nàng ấy chết trước ngày dự sinh, chỉ một hai ngày nữa là có thể sinh rồi.
Nhưng nàng ấy lại chọn rời đi trước khi đứa bé chào đời.
Gia đình Cố Hoan cũng giống ta, cha mẹ ly dị, không được cha yêu mẹ thương. Cố Hoan từng nói sẽ yêu thương đứa con gấp bội, trao cho đứa bé tất cả tình yêu mà nàng ấy chưa từng có. Nhưng sau khi nàng ấy nhìn rõ lòng Bùi Hàn Sanh, nàng ấy đã kiên quyết, quyết định từ bỏ đứa bé này:
"Thay vì dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ bất an đau khổ, hết lần này đến lần khác tự hỏi bố mẹ không yêu mình, tại sao lại sinh mình ra, thà rằng, ngay từ đầu, đừng để sai lầm này xuất hiện."
"Ta thà gánh chịu nỗi day dứt cả đời, cũng không muốn đứa con cả đời sống trong ký ức ẩm ướt khó lành của những ngày mưa phùn."
Cho nên, Cố Hoan không chút do dự uống thuốc độc đứt ruột, một xác hai mạng, quay về thời hiện đại. Không lâu sau khi nàng ấy chết, đứa bé trai đã thành hình trong bụng, rơi xuống đất.
Nàng ấy đã trao cho Bùi Hàn Sanh niềm hy vọng đẹp đẽ nhất. Rồi lại dùng đứa bé đó như một "món quà", giáng cho hắn một đòn đau đớn nhất, vĩnh viễn không thể quên.
Ta cũng không làm mẹ nuôi. Không cần ta đi thu xác.
Bùi Hàn Sanh phát hiện ra cái chết của hai mẹ con nàng ấy trước một bước.
Nghe nói người đàn ông tuyệt tình nhất, sau khi nhìn thấy hai thi thể một lớn một nhỏ, đã điên loạn như quỷ. Hắn cố gắng bế thi thể hai mẹ con lên. Dùng giọng nói kinh hãi hoảng loạn, không thành lời gào thét: "Tìm thái y, tìm tất cả thái y đến đây!”
"Nàng hận ta, nàng tỉnh dậy giết ta đi!”
"Ta không trốn nữa! Nàng đâm vào đây này!"
Hắn đặt bàn tay lạnh ngắt của Cố Hoan lên ngực mình: "Nàng tỉnh lại đi, đâm bao nhiêu nhát cũng được!"
Nghe nói đường nét của đứa bé trai rất giống Bùi Hàn Sanh, có sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, chỉ là bị trúng độc trong bụng mẹ, khi sinh ra đã tím bầm khắp người.
Bùi Hàn Sanh ôm đứa bé vào lòng, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể của mình, sưởi ấm cho cơ thể nhỏ bé lạnh giá của nó.
Thái y cố gắng cứu sống Cố Hoan đang mỉm cười trong giấc chết. Hắn cứ ôm đứa bé trong lòng, đi hết vòng này đến vòng khác trong sân.
Cho đến khi ánh bình minh lại rực rỡ. Người nhỏ nhắn mềm mại trong lòng, không tỉnh lại.
Cũng không có giọng nói trong trẻo ấm áp gọi hắn "Hàn Sanh mau đến ăn cơm, thiếp làm bánh trứng, chàng chắc chắn chưa từng ăn đâu".
Hắn không còn gì nữa. Chỉ còn lại mái tóc bạc trắng sau một đêm.