Pokemon: Câu Cá Lão Ngày Mưa Đội

Chương 17: Không thể nào, không thể nào!

Chương 17: Không thể nào, không thể nào!
Khục, không sai, hắn không quân, ngoại trừ không có mồi câu, không có trang bị đầy đủ bên ngoài, còn có nguyên nhân là không quen khí hậu và bờ biển sóng gió quá lớn.
Đây không phải hắn lấy cớ, đây chính là sự thật, hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Hắn, một người vốn quen câu cá sông, câu cá hồ, quen câu vịt lên cạn, khó tránh khỏi có chút không thích ứng với việc câu cá biển. Việc hắn không quân cũng là một chuyện rất hợp tình hợp lý, chuyện rất bình thường thôi mà.
Hắn, Ukai, một lão làng câu cá lâu năm trên đất liền, không chấp nhận bất cứ phản bác nào.
Kỳ thật, dân câu cá lão làng cũng không thích cái kiểu điểm phao lung tung này, bởi vì nâng cần cũng không phải, mà không nâng cần cũng không xong.
Nhưng mồi câu của hắn là thịt ốc, căn bản không cần lo lắng chuyện cá con đang nháo mồi.
Điểm phao có hai loại tình huống.
Một là do cá con đang nháo mồi, tức là cá con ăn không vô, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú, không ngừng dùng miệng hút mồi câu.
Nếu như là loại mồi có độ dính thấp, mồi câu rất dễ dàng bị cá con kéo cho tan nát.
Hai là có cá lớn đang thử thăm dò mồi câu, chúng cho rằng mồi này có thể ăn được, tiếp theo hẳn là sẽ nuốt trọn một ngụm.
Tình huống thứ nhất hắn không cần lo lắng, chỉ cần giữ ổn định là được, cá con cũng không ăn được thịt ốc dính trên lưỡi câu.
Nhưng nếu như là loại tình huống thứ hai, hắn liền kiếm đậm rồi, một khi cá cắn câu thì nhất định là hàng khủng, sẽ xuất hiện cái tình huống "bữa sau" khi câu Carvanha.
Cái gọi là "bữa sau", chính là phao hướng xuống dưới chìm vào trong nước, nhưng không phải chìm chậm rãi, mà là chìm xuống tương đối mạnh, đột ngột, tức là cá lớn đang cắn câu.
Nếu phao vừa chìm vừa di chuyển, đó chính là đen phao, là kiểu báo hiệu mà dân câu cá lão làng nào cũng muốn thấy nhất. Một khi xuất hiện thì coi như là chắc chắn trúng mánh.
Ông ——
Bỗng nhiên, cái phao vốn còn đang nhấp nhô lên xuống trên mặt biển, trong nháy mắt chìm xuống, kéo căng dây câu. Lực kéo lớn đến nỗi hắn suýt chút nữa bị kéo ngã.
Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, trong nháy mắt nhấc cần, gác cần câu lên mỏm đá ngầm, giữ vững hạ bàn, mặc kệ con cá lớn trong biển vùng vẫy ầm ĩ, hắn vẫn đứng sừng sững như tượng đá.
Lúc đầu nhìn thấy phao nhấp nhổm liên tục, hắn còn tưởng là cá con, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một con cá lớn, chỉ là không ngờ con "đại gia hỏa" này lại khỏe đến thế, có chút ngoài dự liệu.
Căn cứ lực truyền về từ cần câu, không thua gì con Carvanha trước đó.
Trước kia, con Carvanha lúc đói bụng hắn còn kéo lên được, lần này đương nhiên hắn không buông tha con "đại gia hỏa" này rồi.
Nhận thấy bên này có động tĩnh, Poliwag cũng không nghịch nước nữa, lập tức vọt lên bờ, đến bên chân Ukai, không ngừng kêu to, "Nha nha, nha nha..."
Poliwag hẳn là đang cổ vũ, động viên các kiểu.
Từ lần trước bị ngăn cản xuống biển, Poliwag không có mệnh lệnh của Ukai thì sẽ không xuống biển nữa, mà chỉ đứng trên bờ, thè lưỡi nhỏ liếm láp mép, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bởi vì, bọn chúng rốt cục lại sắp có thịt cá ăn. Tuy rằng rong biển cũng ngon, nhưng sao có thể so sánh được với thịt cá giàu protein?
Ăn rong biển chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, nếu có lựa chọn, Poliwag vẫn thích ăn thịt hơn.
Thấy Ukai kéo mệt đến mặt đỏ bừng, Poliwag biết chắc chắn là một con cá lớn.
Nghĩ đến đó, Poliwag càng thêm hưng phấn.
Lúc này, Ukai không hề dễ chịu chút nào, con cá này khỏe quá mức, vượt quá dự tính của hắn.
Hắn cảm giác nó khỏe hơn cả con Carvanha trước đó. Hai bên giằng co không dứt, hắn thật sự sợ con cá lớn này làm gãy cả tay cầm cần câu.
Cái tay cầm cần câu này là bạn già của hắn, đã cùng hắn trải qua bao nhiêu tháng ngày, bao nhiêu đêm câu cá. Gãy mất thì hắn tuyệt đối không cho phép.
Cần câu không thể gãy, cá cũng không thể thả, trẻ con mới phải lựa chọn, còn hắn thì dĩ nhiên là muốn cả hai.
Nén một bụng quyết tâm, hắn cứ thế giằng co với con cá lớn dưới biển suốt cả buổi sáng. Đến nỗi Poliwag kêu "cố lên" cũng mệt lử, mà con cá dưới biển vẫn vùng vẫy.
Đến khi con cá vùng vẫy chậm dần, Ukai mới thở phào nhẹ nhõm. Cái kiểu vùng vẫy với cường độ cao như vậy thật sự quá sức, làm hắn gần như kiệt quệ.
Nhưng cá nghỉ ngơi, hắn không thể nghỉ. Hắn vẫn phải tạo áp lực lên con cá dưới biển, tiếp tục "lưu cá".
Đối diện với con "đại gia hỏa" khó kiếm được này, hắn ngóng trông mãi mới chờ được nó cắn câu một lần, hắn thật sự không muốn buông tay.
Cho nên, dù không nín được thì hắn cũng phải cố, vì danh dự của một dân câu cá lão làng.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhấc cần, nhanh chóng lùi lại, dùng sức eo và cần câu để "lưu cá".
Lần thứ hai "lưu cá", lần thứ ba "lưu cá", lần thứ tư "lưu cá"...
Con cá vùng vẫy không còn kịch liệt như trước, mỗi lần một yếu hơn, mỗi lần một ngắn hơn, rất nhanh đã kiệt sức.
Rất có thể là do lần đầu tiên vùng vẫy quá mạnh, tiêu hao quá nhiều sức lực, nên nó đã mệt mỏi rã rời.
Lúc này, hắn thừa thắng xông lên. Vì con cá này, đến cả việc giám sát huấn luyện cho Poliwag hắn cũng không còn tâm trí, cứ ngây ngốc giằng co với cái thứ ngốc nghếch dưới biển suốt cả ngày.
Mãi đến khi trời chiều gần xuống biển, hắn mới nhìn rõ cái thứ đã giằng co với mình cả ngày, rốt cuộc là cái quái gì.
"Lý, lý, lý..."
Không phải cá chép, cũng không phải cá chép, mà là Magikarp.
"Ngọa tào, hố cha thế!" Khi Ukai nhìn thấy cái vây lưng hình nắp chai Gold Bottle Cap xuất hiện trên mặt biển, hắn chửi tục.
Hắn chửi không phải vì con cá này không được, cũng không phải vì nó không ăn được, mà là vì con cá này chẳng có tí thịt nào.
Cái thứ này toàn thân toàn xương, cơ bắp chắc mọc trong đầu, nặng tới mười ký lô mà vẫn cứ giằng co với hắn cả ngày.
Nhưng mười ký mà không có một chút thịt nào sao?
Hắn không tin.
Chỉ cần nhìn cái cách nó vẫy vùng, nhảy nhót suốt cả ngày, cũng có thể thấy sinh lực của nó ương ngạnh đến mức nào, cơ bắp phát triển đến đâu.
Dù ở trong nước bẩn cũng chẳng hề gì, nó sống ở khắp nơi trên thế giới, từ biển, sông, hồ, đến vũng nước...
Magikarp bơi lội ở đủ mọi địa hình. Cái thứ này cũng là Pokemon nhiều nhất trên thế giới, đồng thời cũng là Pokemon yếu nhất. Nó cùng với Wishiwashi được gọi là "Ngọa Long Phượng Sồ".
Thôi được rồi, cái thành ngữ này lại bị bôi nhọ thêm một lần nữa.
Cũng không thể trách hắn, vừa nhìn thấy hai cái tên này, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là "Ngọa Long Phượng Sồ".
Nhưng đã câu được lên rồi, hắn cũng không thể không nhận, thật đúng là "ăn vào thì vô vị, bỏ thì lại tiếc", đúng là một món gân gà.
Đằng nào nó cũng đã nằm trong tay hắn, mặc kệ con Magikarp trên mặt biển vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Trừ phi con hàng này có thể tiến hóa ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không phải James, tùy tiện đá một cái là Magikarp có thể tiến hóa. Cũng không biết James đã giúp bao nhiêu con Magikarp nhỏ yếu đáng thương, thay đổi số phận thành củi mục.
Việc tiến hóa của con hàng này là một bước nhảy vọt trong sinh mệnh, từ củi mục biến thành mãnh nam từ trên trời rơi xuống, cần một nghị lực và quyết tâm rất lớn.
Có lẽ việc Magikarp vượt thác tiến hóa thành công với tỉ lệ 50% cũng mang một chút bóng dáng của "cá chép hóa rồng".
Một khi vượt qua được thì đại diện cho khát vọng tiến hóa.
Mặc dù việc tiến hóa của Magikarp luôn là một bí mật, nhưng hắn cũng biết một chút, đó là xác suất tiến hóa của Magikarp rất thấp.
Ngay cả việc vượt thác, Magikarp cũng chỉ có 50% cơ hội tiến hóa.
Đây là nơi quái quỷ gì cũng không ai biết, đây lại là một con Magikarp hoang dã, vận may của hắn chắc không đến nỗi tệ như vậy.
Chắc là nó sẽ không tiến hóa đâu, không thể nào đâu...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất