Chương 55: Rời đi và câu cá
Ukai thấy Caterpie vẫn bất động, hắn cũng không định nuông chiều nó, liền quay sang nhìn Poliwag đang vùi đầu vào thùng nước sục sạo, lớn tiếng nói: "Poliwag, ngươi đến giám sát Caterpie chịu phạt, nếu nó không chịu suy nghĩ cho thông suốt, sẽ không có thịt ăn đâu."
"Nha!" Poliwag nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức nhảy ra khỏi thùng nước, đi đến trước mặt Caterpie, thúc giục: "Nha nha, nha nha..."
Poliwag thấy Caterpie đang bị phạt thì trong lòng vui thầm, nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Caterpie lúc trước mà trong lòng hả hê, nó ở trong thùng nước suýt chút nữa vui điên, thầm nghĩ: "Ngươi cũng có ngày này sao! Ôi ôi ôi..."
Rồi sau đó, nó không ngờ Ukai lại gọi mình, còn giao cho nhiệm vụ giám sát Caterpie chịu phạt, nó lập tức tỉnh táo tinh thần, không ngừng thúc giục Caterpie.
Đối diện với sự thúc giục của Poliwag, Caterpie vẫn nghểnh đầu, không hề lay chuyển, vẫn là câu nói kia, dựa vào cái gì?
Thấy vậy, Poliwag ngước mắt nhìn Ukai, đã giương cao cái đuôi, nó muốn xem thái độ của Ukai thế nào, đây là nên đánh hay không đánh đây?
"Caterpie, đây là Pokeball của ngươi, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, ngươi cứ đi đi." Ukai lấy Pokeball của Caterpie ra, đặt trước mặt nó, tùy ý Caterpie lựa chọn.
"Nha nha, nha nha..." Poliwag thấy Ukai lấy Pokeball ra thì cái đuôi từ từ hạ xuống, khí thế cũng yếu đi, không khỏi kêu to với Caterpie, ý bảo nó nên xuống nước làm hòa với Ukai.
Nhưng Caterpie vẫn như cũ, hoàn toàn không thèm nhìn Ukai, vẫn là điệp khúc cũ: "Ta không nghe, ta không nghe..."
Dù vậy, nó vẫn cúi đầu nhìn Pokeball trước mặt, mặt ngoài bóng loáng của Pokeball giống như một chiếc gương, soi rõ cả khuôn mặt sâu bọ của nó, nó cũng đang tự hỏi, con người này thật sự sẽ thả mình đi sao? Hay là sẽ ăn thịt mình?
"Không muốn ở lại thì cứ đi đi thôi, Caterpie," Ukai lùi lại hai bước, biểu thị thái độ của mình, đồng thời hô lớn với Poliwag: "Poliwag, tránh ra, để nó đi đi..."
"Nha!" Poliwag vẫn rất thích thằng nhóc này, mấy ngày nay ở chung, có thể cùng nhau cãi nhau cũng rất vui, coi như là niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống, nếu nó đi thì cũng đáng tiếc.
Tuy vậy, nó vẫn nhường đường cho Caterpie, để Caterpie tự quyết định.
Thấy một người một nòng nọc nhường đường, Caterpie cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, nên đi hay ở, hai mắt nó thường xuyên đảo quanh giữa Pokeball, Ukai và Poliwag.
Do dự một hồi, Caterpie quyết định rời đi, chứ không ở lại.
Với lựa chọn này, Ukai tôn trọng Caterpie, dõi mắt nhìn theo Caterpie chậm rãi đi xa, biến mất trong rừng.
Một con Caterpie mà thôi, nói là phóng sinh tự do thì hắn tuyệt đối sẽ không nuốt lời, còn chưa đến mức lật lọng.
Hoang đảo không người, con người hai chân còn khó tìm, Caterpie thuộc hệ Bug Pokemon này thì có thiếu gì.
"Nha nha..." Poliwag nhìn theo Caterpie biến mất trong rừng cây, bất giác bước về phía trước hai bước.
"Poliwag, đừng quản nó, đó là lựa chọn của nó, về thùng nước của ngươi đi, chờ ta tắm xong, chúng ta lại đi tìm đồ ăn." Ukai đưa tay ngăn Poliwag đuổi theo.
Đối mặt với ánh mắt luyến tiếc của Poliwag, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đã không cùng đường thì cũng không cần cưỡng cầu.
Poliwag không nói gì nữa, ủ rũ trở lại thùng nước, buồn tẻ nhả bọt.
Caterpie rời đi thì thật đáng tiếc, nhưng trước đây vốn dĩ cũng không có Caterpie, bây giờ không có Caterpie thì Poliwag lại trở về cuộc sống nhàn nhã của mình, ngâm mình trong thùng nước nhìn Ukai bận trước bận sau.
Nếu đổi lại nó, nó sẽ không đời nào rời Ukai, Ukai chính là ngôi nhà thứ hai của nó.
Ukai vác đến một thùng nước, đặt phía sau gốc cây nơi trú ẩn tạm thời, rồi ném vòi hoa sen tự chế vào thùng, dưới chân đặt một chậu nhựa để hứng nước.
Tiếp đó liền cởi hết đồ, hoang đảo không người, đằng nào cũng chẳng ai nhìn, hắn đương nhiên là thoải mái hết cỡ.
Nhấc vòi hoa sen trong thùng nước lên, treo lên cây, với tốc độ rỉ nước của bình nhựa, cũng đủ để hắn tắm gội, nhiệt độ bây giờ cũng rất thích hợp tắm gội, dưới hông không còn cảm giác rét buốt.
Tắm rửa xong, hắn cũng chỉ mới dùng hết nửa thùng, rời khỏi chậu nhựa, hắn nhìn vũng nước đục ngầu trong chậu mà không nói nên lời.
Dù sao, quần đùi áo cộc này cũng rất hợp, hắn dùng tay vò quần đùi rồi bắt đầu giặt quần áo.
Để tiết kiệm nước, trước dùng nước tắm gội vò qua một lượt, sau đó lại dùng nước sạch giặt lại là được.
Dù sao cũng là sinh tồn trên hoang đảo, điều kiện có hạn, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà mặc.
Tắm rửa xong, gáy gối lên phao cứu sinh, nằm dưới bóng cây, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Trước đó bận rộn làm thức ăn, tìm nước ngọt, cải tạo nơi trú ẩn, nào có thời gian lo lắng đến vệ sinh cá nhân.
Tính đến hôm nay, đã mười ba ngày, cuộc sống sinh tồn trên hoang đảo mới dần ổn định.
Nhưng lượng nước ngọt lại sắp cạn đáy, tốc độ tiêu thụ nước ngọt là một ngày một thùng nước sinh hoạt, từ sau ngày thứ chín kết thúc bão tố, đến hôm nay là ngày thứ năm, cũng đã dùng hết năm thùng nước ngọt.
Đây mới chỉ là nước sinh hoạt, còn có phần của Poliwag nữa, trước đó vì làm nơi trú ẩn, Poliwag đã nghịch ngợm làm hao hụt một thùng nước ngọt, mấy ngày nay ngâm mình trong bồn tắm bằng nước ngọt, lại dùng hết hai thùng nữa, tổng cộng là ba thùng.
Tính cả thùng nước ngọt hắn dùng tắm giặt quần áo, tổng cộng đã dùng hết chín thùng nước ngọt, hắn chỉ còn lại năm thùng nước ngọt, đủ cho năm ngày sinh hoạt.
Nghĩ đến đây, Ukai không dám nằm nữa, mà đi đến chỗ mỏm đá lấy nước trước đây, dựng lại thùng hứng nước.
Trước đó thùng hứng nước đã bị bão làm hỏng, hắn thấy nước ngọt còn nhiều nên không vội sửa.
Sau khi tính toán lại lượng nước ngọt, hắn mới ý thức được lượng nước ngọt đã sắp cạn.
Mỏm đá này có thể cung cấp cho hắn hai thùng nước ngọt mỗi ngày, đủ cho sinh hoạt.
Sau khi dựng xong thùng hứng nước, hắn trở về nhà trên cây lấy "lão hỏa kế", chuẩn bị ra biển câu cá dưới ánh tà dương.
Mồi câu là ốc biển hắn nhặt được hôm qua khi đi bắt hải sản, được hắn để trong bình nhựa để dùng làm mồi câu.
Đến chỗ câu cá, móc mồi, quăng cần, tiếp theo chỉ còn lại sự chờ đợi nhàm chán, có cá cắn câu hay không thì còn phải xem lũ cá biển có thích ăn thịt ốc hay không.
"Nha nha, nha nha..."
Khi hắn câu cá, Poliwag cũng đến, vẫn như trước lặng lẽ ngồi xổm bên chân hắn, giống như trước đây, cùng hắn chờ đợi phao câu có biến động.
Ông...
Lần này chờ rất lâu, mặt trời đã sắp xuống biển, ngay khi hắn định thu cần để đi tìm thức ăn khác thì cuối cùng cũng có cá cắn câu.
Nhìn độ rung của cần câu, lần này lại là một con hàng lớn, hắn lập tức nhấc cần, vẫn dùng biện pháp cũ, "lưu cá"...
Đây là phương pháp mà những người câu cá chuyên nghiệp thường dùng khi lực lượng giữa người và cá chênh lệch quá lớn, cũng là cách ít tốn sức nhất để câu được cá lớn.
Chỉ là lần này hắn không có nhiều thời gian "lưu cá", vì mặt trời đã sắp xuống biển, nghĩa là trời sắp tối, hắn không thể dai dẳng với con cá này mãi được...