Ngày mùng bốn Tết, Lâm Hoài Hạ muốn về thị trấn Liễu Giang nhưng gia đình không cho đi, virus bên ngoài nghiêm trọng như vậy, chỉ có ở nhà mới an toàn.
“Bác cả, cháu biết nặng nhẹ, khi về cháu sẽ ở nhà, không đi đâu cả.”
Ở nhà họ Lâm, đón tiếp Táo quân là việc rất quan trọng, ông nội đã mất nên cô bắt buộc phải làm việc này…
“Biển hiệu quán ăn bên thị trấn Liễu Giang đã gỡ xuống rồi, đón Táo quân hay không cũng không quan trọng, nghe lời đi, sự an toàn của cháu mới là quan trọng.”
“Cháu muốn đi!” Thái độ của Lâm Hoài Hạ rất kiên quyết.
Cả nhà không thể lay chuyển được cô, cuối cùng ông ba bảo bác gái cả ra vườn hái mấy loại rau cho vào cốp xe, còn chuẩn bị cho cô thịt khô, đồ kho và dầu ớt mang đi.
Có thể trở về nhưng phải hạn chế ra ngoài, ngoan ngoãn đợi ở nhà, đống đồ ăn này đủ cho cô ăn nửa tháng.
Lâm Hoài Hạ gật đầu, một mình lái xe trở về thị trấn Liễu Giang.
Quê cô ở thị trấn Thanh Long, cách thị trấn Liễu Giang hơn 100 km. Lúc này trên đường không có ai, cô về đến nhà vẫn chưa tới trưa.
Sau khi lái xe vào sân và thu dọn đồ đạc, việc đầu tiên cô làm là vào bếp chuẩn bị đón ông Táo.
Theo những gì ông nội đã dạy khi còn sống, cô chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây, thắp hương rồi thay tượng Táo quân mới.
Hương còn chưa cháy hết, Lâm Hoài Hạ chợt cảm giác được một trận gió mạnh thổi qua, cô bị gió xoáy ngã xuống mặt đất.
Đầu cô quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một bà lão hung hãn hỏi: “Đây là văn phòng ở nhân gian sao?”
Lâm Hoài Hạ ngây người, năm nay đón Táo quân, cũng là lần đầu tiên đón được thật.
Vừa thay tượng Táo quân liền có cảm giác như sống dậy, một bà cụ nhỏ chống nạnh ngẩng đầu, nói chuyện như súng máy, bla bla bla nói một tràng.
Cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng hiểu, nhà bọn họ là văn phòng nhân gian do miếu Táo quân lựa chọn.
Cô, tự động trở thành nhân viên duy nhất trong văn phòng.
Lâm Hoài Hạ rất dũng cảm, đối mặt với hiện tượng dị thường này còn dám đáp lại: “Bà Táo, đây là nhà cũ của cháu, khi nào cháu về thành phố sẽ không có ai ở đây hầu hạ bà đâu, hay là bà chọn nhà khác đi.”
Giọng nói của bà cụ ngày càng to hơn: “Đi, đi đâu? Không phải nhà cô mở quán ăn sao? Gia đình cô vớ vẩn thật đấy, không thèm trông nom nhà cửa, còn đóng cả quán ăn?”
Lâm Hoài Hạ bị mắng không mở được miệng, có phải vớ vẩn đâu, tại bây giờ nhà họ Lâm còn không có nổi một đầu bếp đấy chứ.
Lâm Hoài Hạ nghĩ ra một cách, ngập ngừng hỏi: “Hay là, cháu đưa bà về quê, người nấu ăn giỏi nhất nhà cháu là anh cả cháu, anh ấy là đầu bếp khách sạn hai sao, có triển vọng hơn cháu nhiều!”
“Không được!”
“Sao lại không được?”
Lâm Hoài Hạ nói hết lời nhưng bà cụ vẫn không đồng ý, nằng nặc đòi giữ cô lại!
Lâm Hoài Hạ dang tay ra: “Cháu còn phải kiếm tiền ăn cơm nữa, ở lại đây cháu có biết làm gì đâu?”
“Mở quán ăn!”
Thôi đi, với chút tay nghề đó của cô, chậc chậc.
Thị trấn Liễu Giang dựa lưng vào núi Tiểu Thương, trong trấn có một dòng sông nhỏ chảy qua, có thể nói là phong thủy bảo địa. Tuy nhiên so với núi Đại Thương cách đây hơn 20 km, lại khác biệt như tiểu thư nhà giàu thời xưa và cành vàng lá ngọc gia đình chợ búa.
Núi Đại Thương có phong cảnh đẹp, còn là thánh địa của Đạo giáo, là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng của giới văn nhân trước giờ.
Núi Tiểu Thương kém hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng là anh em song sinh với khu thắng cảnh 5A, cộng thêm thành phố Lưỡng Giang, thủ phủ của tỉnh, nằm ở phía đông thị trấn Liễu Giang, nên khách du lịch từ thành phố đi núi Đại Thương ở phía tây thường đến cổ trấn Liễu Giang ăn trưa, dạo chơi một vòng.
Bằng cách kinh doanh buôn bán nhỏ, người dân trong thị trấn đều sống một cuộc sống khá giả.
Nhưng cũng chỉ đến thế.
Ông nội cô dựa vào kỹ năng nấu nướng giỏi, dựa vào khách quen mà xây dựng công việc kinh doanh quán ăn nhà họ Lâm. Nếu là cô chắc chỉ có nước chết đói.