Nhà họ Từ là một căn nhà hai tầng, nhà họ Lâm có kết cấu gạch gỗ, sân trước sân sau hình chữ ‘Nhật’ (日), chỉ có một tầng. Từ Thanh Trúc đứng trên tầng có thể nhìn thấy sân trước nhà họ Lâm, rướn cổ lên miễn cưỡng thấy được cây quýt cổ xiêu vẹo trong góc sân sau nhà họ Lâm.
Lâm Hoài Hạ bưng rau đi vào sân, đáp: “Thịt khô xào rau muối.”
Thịt khô và rau muối nhà họ Lâm làm là thượng hạng, kết hợp lại với nhau, cái hương vị kia, còn chưa ăn vào miệng Từ Thanh Trúc đã có thể tưởng tượng thơm ngon đến mức nào, lập tức cộp cộp chạy xuống lầu sang nhà họ Lâm bên cạnh.
Rau muối rất tốn cơm, một mình cô ăn không hết cả đĩa lớn, chia cho anh một nửa.
Từ Thanh Trúc bưng đồ ăn về nhà, vừa chạy vào sân đã gọi mẹ.
“Mẹ, mẹ, nhà mình nấu cơm xong chưa?”
Bà Vương cũng nghe thấy tiếng con trai, bưng đĩa rau đi ra: “Xong rồi, con xem con đi, bao nhiêu tuổi rồi còn đi ăn chực nhà người khác.”
“Ôi, con với Lâm Hoài Hạ là gì chứ, ăn nửa đĩa đâu có sao.”
Ba người nhà họ Từ cũng bắt đầu ăn cơm, Từ Thanh Trúc không nhịn được gắp một miếng thịt khô, thịt khô xào thấm đẫm dầu mè.
“Hương vị này đúng là tuyệt vời! Không ngờ Lâm Hoài Hạ còn có tài năng này.”
Ai chẳng biết thói quen chỉ dùng miệng không dùng tay của Lâm Hoài Hạ, không ngờ cô ra tay lại đỉnh đến thế.
Bà Vương cũng nếm thử một miếng: “Dù sao cũng là đứa bé ông nội Lâm con nuôi lớn, mưa dầm thấm lâu tất nhiên phải học được rồi.”
Nhắc đến ông nội Lâm, Từ Thanh Trúc im lặng.
Bà Vương: “Bây giờ bên ngoài quản lý nghiêm ngặt, không tiện mua thức ăn trong trấn, lát nữa con bảo Hạ Hạ một tiếng, muốn ăn cái gì cứ ra vườn rau sau nhà mình mà hái.”
“Con biết rồi!”
Hai nhà bọn họ sống ở rìa thị trấn, phía sau có núi Tiểu Thương, nơi này rộng rãi nên cả hai nhà đều mở một mảnh đất trồng rau phía sau, trồng một số loại rau thông thường, cũng như các loại gia vị như hành, gừng, tỏi…
Lúc ông cụ Lâm còn sống, vườn rau được chăm sóc rất kỹ lưỡng, từ bây giờ chỉ sợ sẽ hoang vu.
Hiện tại Lâm Hoài Hạ không thiếu đồ ăn, vẫn còn cả đống mang từ quê lên chưa ăn hết, bà cụ lại bảo cô lên núi đào măng mùa đông.
Sáng hôm sau, Từ Thanh Trúc thức dậy đến nhà họ Lâm, Lâm Hoài Hạ đã lên núi đào măng mùa đông từ bao giờ.
Lâm Hoài Hạ rất thích ăn măng mùa đông, nhưng chưa từng có ai dạy cô cách đào chúng!
Lâm Hoài Hạ lên núi từ sáng sớm, quần quật cả buổi sáng mới đào được ba bốn cây măng, trong đó có hai cây đã bị nát.
Năm nay mùa đông ôn hòa, thời tiết ấm áp, măng dưới đất mọc rất nhanh, nhô lên mặt đất nên cô mới nhìn thấy, nếu không nhô lên, chắc Lâm Hoài Hạ sẽ không đào được cây nào.
Cô đầy bụi đất trở về nhà, bị từ Thanh Trúc trên ban công tầng hai tình cờ nhìn thấy.
Từ Thanh Trụ nằm trên ghế, bị ánh nắng ấm áp sưởi tới buồn ngủ, ngáp một cái: “Cả buổi sáng cậu đi đâu thế?”
Lâm Hoài Hạ không để ý đến anh ấy, quay người đi ra sân sau.
Từ Thanh Trúc khoanh chân ngồi dậy, cầm điện thoại chơi game, vừa chơi vừa phát hiện có gì đó sai sai, mùi gì mà thơm thế?
Anh ấy đứng trên ban công, vươn cổ nhìn sang sân sau nhà họ Lâm, chẳng thấy gì ngoài làn khói trắng bốc lên từ ống khói.
“Lâm Hoài Hạ, cậu nấu cái gì thơm thế?”
Lâm Hoài Hạ không trả lời anh ấy, bà Táo bĩu môi: “Thằng nhóc hàng xóm nhà cô tham ăn quá, cha mẹ không biết dạy con hay sao, thật xấu hổ.”
Lâm Hoài Hạ nở nụ cười. Câu này đúng không sai, từ nhỏ Từ Thanh Trúc đã là một người ham ăn, ham vui, hoàn toàn trái ngược với cái tên tao nhã chính trực của anh ấy.
Lâm Hoài Hạ kén ăn, ông nội lại cưng chiều cô, mỗi ngày cô đi học về, ông nội đều làm đồ ăn vặt thơm ngon cho cô. Các loại chè ngọt mùa đông, đá bào mùa hè, kẹo trái cây mùa thu…