Trên thượng cấp có người, như vậy làm việc sẽ dễ dàng, đây là chuyện người nào cũng biết. Anh nói anh có người che chở, nhưng người che chở anh lại không ở bản địa, tình huống sẽ khác nhau rất lớn. Cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, chính là đạo lý như thế.
Tô Mộc dùng tư thế hoàn toàn mới điều nhập vào tỉnh Yến Bắc, hoàn toàn không có chút căn cơ trong tỉnh. Chỉ có thể ỷ lại vào nhân mạch trước kia, mà nhân mạch cũng chỉ có thể sử dụng trong cấp thành phố.
Nhưng dựa theo thân phận Tô Mộc, nếu trong tỉnh không có hậu trường, bị người thu thập vẫn là chuyện dễ dàng.
Hiện tại tốt lắm, chỉ cần Diệp An Bang trở thành quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc, chẳng những là sự tiến bộ đối với Diệp An Bang, quan trọng nhất là Tô Mộc cũng có chỗ tốt. Từ nay về sau công tác của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền sẽ dễ dàng hơn trước kia.
Chỉ cần không bị người làm khó dễ, Diệp Tích thật tin tưởng năng lực của Tô Mộc.
Đây đúng là ngày lành, thật sự đáng giá chúc mừng. Như vậy đi, hai người cứ ngồi yên ở đây, để con đi làm cơm. Hôm nay con muốn đích thân xuống bếp, làm một buổi tiệc cho cả nhà.
Diệp Tích cười nói.
Vốn muốn đi ra ngoài ăn cơm, nhưng nhìn thấy trạng thái của Tô Mộc, Diệp Tích nghĩ ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn. Không thể không nói Diệp Tích là người tinh tế, biết làm sao chiếu cố tới cảm thụ của Tô Mộc.
Anh giúp em!
Tô Mộc nói.
Dáng vẻ của anh như vậy còn muốn giúp em? Nếu anh té xỉu trong bếp em làm sao bây giờ? Được rồi, anh ngồi ở đó đi, có dì giúp em là được, anh nói chuyện với cha đi!
Diệp Tích tùy ý cười nói.
Phải đó, Tô Mộc, cháu ở lại nói chuyện, bác có vài lời cần nói với cháu.
Diệp An Bang gật đầu.
Dạ!
Tô Mộc cũng không tiếp tục kiên trì.
Hai người vẫn ngồi trong phòng khách trò chuyện, Diệp An Bang mỉm cười hỏi:
Tình huống tỉnh Yến Bắc thế nào, trong lòng cháu nắm chắc không? Hoặc là nói tình huống trong huyện Ân Huyền thế nào rồi?
Tình huống cụ thể trong tỉnh thế nào thì cháu thật sự không biết. Nhưng nói tới huyện Ân Huyền thì cháu rõ ràng. Bác trai, bác cũng biết chức vụ huyện cấp mà cháu từng đảm nhiệm trước kia so với huyện Ân Huyền hoàn toàn khác hẳn, lần này cháu tới trong huyện là vì chuyện đấu tranh chính trị.
Chính là nhiệm vụ làm sao điều tra rõ ràng vấn đề bí thư huyện ủy tiền nhiệm Trương Bắc Hạ bị người kéo rơi đài, nếu chuyện này không điều tra kỹ lưỡng, hiển nhiên là không được. Trừ phi việc này làm xong, cháu mới có thể lo lắng những chuyện khác.
Tô Mộc nói.
Nói chuyện với Diệp An Bang, Tô Mộc cũng không cần ám chỉ quanh co, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng Diệp gia đã rõ ràng, chỉ cần đính hôn xong là hắn có thể thay đổi xưng hô.
Cho nên Tô Mộc không hề che giấu, tiếp tục nhắc tới nhiệm vụ của mình, dựa theo năng lượng của Diệp An Bang, chỉ cần hắn muốn điều tra là tuyệt đối điều tra thật rõ ràng.
Điều này thật bình thường, chúng ta làm người đứng đầu vạn vật, nếu nói không có đấu tranh mới là việc lạ. Từ thời khắc chúng ta sinh ra trên vùng đất này, từ thời khắc còn chưa có khái niệm về quốc gia, chúng ta đã lao vào cuộc đấu tranh.
Cùng trời đấu, cùng đất đấu, cùng tự nhiên đấu, cùng mãnh thú đấu. Đợi khi đấu xong, chúng ta lại cùng người đấu. Chưa từng nghe qua cổ nhân nói một câu sao? Dữ thiên đấu kỳ nhạc vô cùng, dữ địa đấu kỳ nhạc vô cùng, dữ nhân đấu kỳ nhạc vô cùng!
Diệp An Bang thản nhiên nói.
Phải đó, có thể nói không chút nào khoa trương, lịch sử tiến hóa của nhân loại chính là một bộ lịch sử đấu tranh. Nhiều khi có thể cho rằng không cần tranh đấu, nhưng vốn là cần thiết. Anh không đấu tranh, người khác cũng sẽ ép buộc anh. Khi nhất định phải làm, cũng không ai nghĩ tới thất bại.
Cho nên nói chuyện tranh đấu chỗ nào cũng có, trên quan trường nghiền áp đấu đá, giữa các dân tộc, giữa các quốc gia. Chỉ nói đấu trên quan trường tuy không thấy khói lửa, nhưng cũng là tàn khốc nhất!
Tô Mộc cảm thán.
Có thể có cơ hội thế này, không cần suy nghĩ gì khác, chỉ yên lặng luận đạo. Trước kia hắn cùng Thương Đình vẫn thường xuyên ngồi trò chuyện như thế.
Mà hôm nay đổi lại là Diệp An Bang.
Tô Mộc cũng không cho rằng Diệp An Bang tùy ý nhắc tới đề tài này, hắn biết Diệp An Bang muốn thông qua cuộc nói chuyện làm cho hắn hiểu được quan trường tàn khốc. Chỉ khi nào hiểu rõ được sự tàn khốc này, mới có thể tiếp tục đi tới.
Phải, đấu tới đấu lui, làm như vậy đều vì ích lợi, đều là vì quyền nói chuyện. Nếu cháu không đấu tranh, những người đi theo mình cũng buộc mình làm như thế. Nếu nhất định phải đấu, không bằng do mình làm chủ đạo.
Mỗi người đều có được lý niệm chính trị của mình, không thể nói ai nhất định là đúng. Nhưng không thể phủ nhận chính là, mỗi người đều mơ tưởng đem lý niệm chính trị mà mình luôn cho rằng chính xác giáo huấn đi xuống. Nếu là vậy nhất định phải có đấu tranh.
Cháu biết không, lần này bác có thể trở thành quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc, vốn có dị nghị rất lớn. Dù sao lý lịch đảm nhiệm chức vị của bác bên tỉnh Giang Nam vẫn tương đối đơn giản, hơn nữa mới được đề bạt không lâu. Nhưng bác lại thành công, biết bác phải trả cái giá thế nào không? Lại có bao nhiêu người trong quá trình bác tranh đấu mà bị đào thải đi xuống?
Nói cho cháu nghe việc này để cháu hiểu được, chỉ cần trong lòng chúng ta ôm một tấm lòng vĩnh viễn vì quốc gia, chỉ cần chúng ta kiên trì vì dân mưu lợi, như vậy lợi dụng nhân mạch, lợi dụng quyền mưu tiến về phía trước đều có thể khoan dung.
Chẳng lẽ cháu không tranh người khác sẽ bỏ qua sao? Nếu cháu đã không cách nào xác định người khác có phải tham quan hay không, thì cháu phải khẳng định bản thân mình không phải. Như vậy cháu nhất định cần tranh, hơn nữa còn phải nhất định thành công. Bởi vì chỉ như vậy cháu mới có thể nắm giữ quyền nói chuyện, mới có thể đại triển kế hoạch lớn, thực hiện lý niệm tham chính của mình.
Giẫm phải người khác mà thượng vị!
Tô Mộc không cần suy nghĩ cũng biết Diệp An Bang nói như vậy chắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng lần này là một cơ hội, Diệp An Bang nhất định sẽ không bỏ qua. Hiện tại trở thành chủ tịch tỉnh, bước tiếp theo chính là bí thư tỉnh ủy. Sau đó chỉ cần hoạt động, là có thể đi lên vị trí càng cao hơn.
Một bước này là nhất định, đồng thời cũng tất yếu.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, Diệp An Bang không biết phải đợi tới khi nào. Dù sao trong quan trường không phải ai cũng giống như Tô Mộc, còn trẻ tuổi tới như thế. Rất nhiều quan chức chỉ cần bỏ qua một lần, ý nghĩa sinh mạng chính trị đã tuyên cáo chung kết.
Cháu biết nên làm sao!
Tô Mộc hít sâu một hơi:
Lần này trở về huyện Ân Huyền, cháu sẽ không tiếp tục trầm mặc như trước. Trước đó cháu im lặng là vì chưa có chứng cớ xác thực, chưa thăm dò rõ ràng tình huống trong huyện, nhưng hiện tại sau khi trở về trong huyện nhất định phải có một lời nói.
Huyện Ân Huyền!
Diệp An Bang thoáng cân nhắc, chậm rãi nói:
Thứ hai bác sẽ đi Yến Bắc tuyên bố nhậm chức. Về phần tới khi nào sẽ xóa chữ “quyền”, hẳn sẽ không bao lâu. Tốt, cháu tùy thời đều có thể hành động!
Dạ!
Tô Mộc gật đầu.
Nếu lời này để cho người khác nghe được, nhất định sẽ hỏng mất. Tô Mộc còn dám nói mình chưa làm được gì trong huyện Ân Huyền, nếu hắn chưa làm được gì, bí thư chính pháp ủy Mã Văn Tuyển sao bị bắt, mà chính pháp ủy huyện Ân Huyền sao có thể rơi vào trong tay Từ Viêm?
Thương có thương đấu, văn có văn đấu, võ có võ đấu. Trong quan trường tự nhiên có quy luật đấu tranh của mình, cháu phải nhớ kỹ, có thể đấu tranh, nhưng không được vượt qua điểm mấu chốt. Nếu hủy diệt điểm mấu chốt, cháu sẽ biến thành mục tiêu công kích!
Diệp An Bang nhắc nhở, hắn thật sự sợ hãi Tô Mộc trẻ tuổi sẽ làm ra một ít chuyện khác người.
Dạ, cháu biết!
Tô Mộc liền đáp.
Hai người tùy ý trò chuyện, lúc này Tô Mộc cũng đã có nhận thức rõ ràng. Trước kia hắn chỉ là bị động tranh đấu, chỉ xem như là một loại phản kháng mà thôi.
Mà bây giờ Tô Mộc hiểu được, mình phải chủ động. Dù bị vây trong hoàn cảnh xấu, cũng không cần sợ hãi, nên ra tay cũng phải quyết đoán hành động.
Anh phải biết rằng khi anh đấu tranh sẽ bị lãnh đạo quan sát. Nếu lãnh đạo cho rằng anh làm vậy là đáng giá, anh có quyết đoán, đáng giá bồi dưỡng, vậy anh sẽ không sao. Nếu anh lưu lại ấn tượng không thể trọng dụng, đó là lúc anh thật sự xong đời.
Nửa giờ sau.
Hai người tán gẫu xong chưa vậy? Nếu đã xong thì qua dùng cơm nhanh lên!
Diệp Tích đi ra hô.
Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước đi. Hôm nay là ngày khuê nữ bảo bối tự mình xuống bếp, nói thế nào cũng phải cấp mặt mũi. Tô Mộc, cháu cũng nên xem tay nghề nấu bếp của khuê nữ bảo bối của bác như thế nào.
Diệp An Bang cười đứng dậy.
Khẳng định không thể chê!
Tô Mộc nói.
Nói đùa sao, ở trước mặt Diệp An Bang ai dám nói tài nấu bếp của con gái người ta không được đây?
Uống một chút?
Diệp An Bang hỏi.
Nhất định!
Tô Mộc không chút do dự nói.
Anh đang mệt mà?
Diệp Tích cau mày.
Đây cũng gọi là tổn thương? Anh chỉ uống vài ly với bác mà thôi.
Tô Mộc cười nói.
Anh nói đó, hai ly mà thôi!
Diệp Tích nói.
Nghe lời em, đều nghe theo em!
Tô Mộc cười nói.
Diệp An Bang nhìn hai người, tâm tình vui vẻ.