Quan Bảng

Chương 295: Đệ nhất nhãn Hình Đường

Tên: Ô Dương.

Chức vụ: Quản lý nhà khách huyện Hình Đường.

Yêu thích: Xem kịch, đấu chó, mạt chược.

Độ thân mật: Hai mươi.

Tô Mộc thầm lấy làm lạ là người như Ô Dương sao có thể đến bộ tổ chức ủy ban thành phố. Tô Mộc có đi nhà khách huyện mấy lần nhưng không biết ai quản lý, thấy Ô Dương làm hắn bất ngờ. Nhìn xem sở thích của Ô Dương, xem kịch còn được, lại còn đấu chó và mạt chược, thật là con người kỳ lạ.

Tô Mộc càng quan tâm là sao Ô Dương đến bộ tổ chức ủy ban thành phố. Nếu Ô Dương không phải người huyện Hình Đường thì Tô Mộc sẽ không nghĩ nhiều, hắn chỉ cười bỏ qua. Ai kêu Ô Dương là người huyện Hình Đường, còn tự khoe là đệ nhất nhãn Hình Đường làm Tô Mộc tò mò.

Tô Mộc cười hỏi:

- Đệ nhất nhãn Hình Đường, nên gọi ông anh như thế nào ?

- Ô Dương.

Ô Dương nhận điếu thuốc, đốt đầu thuốc:

- Cứ gọi tôi là Anh Ô được rồi.

Tô Mộc hỏi:

- Sao Anh Ô ở đây chờ ? Anh Ô là người trong thể chế sao ? Trông không giống. Nếu không phải thì sao Anh Ô đến bộ tổ chức ủy ban thành phố, không ai đi ra quan tâm Anh Ô sao ?

Ô Dương không giấu diếm phun hết, những gì bực tức trong mấy ngày chờ đợi:

- Ha ha ha, dù gì cũng rảnh, anh tán dóc với chú chút vậy.

- Đúng rồi, anh không nằm trong thể chế nhưng cũng dính dáng chút đỉnh. Anh là quản lý nhà khách huyện Hình Đường, đến bộ tổ chức không có công sự gì, anh không có công việc gì để làm ở đây.

- Anh sớm đến đây, mang chút quà cho đám người này, hiếu kính bọn họ, nếu không thì cậu nghĩ anh làm sao được ngồi ở đây ?

- Chỗ này là đâu ? Là bộ tổ chức, người không liên quan, không có chút con đường thì sao vào được ? Huynh đệ, không phải anh xem thường chú, người như chú nếu không phải làm việc cho lãnh đạo thì sao được phép vào ? Nằm mơ đi.

- Lạc đề. Thật ra anh đến bộ tổ chức ủy ban thành phố là có việc cần làm, anh chờ phó chủ tịch huyện mới nhậm chức của huyện.

Ô Dương nói câu cuối làm Tô Mộc nheo mắt lại. Chờ hắn ? Ô Dương chờ hắn ? Là sao ? Tô Mộc chưa từng nghe nói có ai đến tìm hắn.

Tô Mộc dụ dỗ Ô Dương:

- Chờ phó chủ tịch huyện của huyện các anh ? Tại sao ?

- Còn sao trăng gì, làm quen, chắp nối chứ làm gì.

- Cậu không biết, phó chủ tịch huyện mới nhậm chức của huyện Hình Đường là nhân vật rất lợi hại, Hắc Sơn trấn nghèo nàn vậy mà phó chủ tịch huyện vực dậy nó. Chưa hết, phó chủ tịch huyện còn là thân tín của đại lãnh đạo huyện chúng ta, xếp hàng đầu trong toàn huyện.

- Trước kia ở trong hương trấn đã lợi hại như vậy, giờ thăng quan trở thành chủ tịch huyện thì còn dữ dội cỡ nào ? Làm nghề phục vụ như chúng ta, đặc biệt là nhà khách nếu không quen thân với đại nhân vật này thì không hay.

Tính cách Ô Dương nhanh mồm, nói không khép miệng, nếu không gã đã chẳng mê mạt chược và đấu chó. Mấy ngày nay Ô Dương bị phái đến canh người, gã rất bực bội. Ô Dương không biết chị họ của mình tính toán điều gì, một phó chủ tịch huyện không nhập thường có cần bắt gã chờ mấy ngày tại đây không ? Khoa trương hơn là mãi hai ngày này mới có tin bổ nhiệm phó chủ tịch huyện.

Lúc Ô Dương đến bộ tổ chức ủy ban thành phố thì Tô Mộc chưa phải là phó chủ tịch huyện, gã chờ mòn mỏi tại đây. Ô Dương chưa từng làm chuyện như thế này, trong lòng không bực bội mới lạ.

Mặc dù bất mãn nhưng Ô Dương không dám nói ra, ai kêu đây là chị họ ra lệnh. Nếu đắc tội chị họ thì Ô Dương chẳng những không được làm quản lý nhà khách, gã có sống nổi trong huyện Hình Đường hay không cũng là cả một vấn đề.

Tô Mộc hỏi:

- Sao Anh Ô biết hai ngày này phó chủ tịch huyện huyện các anh sẽ đến ?

Ô Dương kiêu ngạo nói:

- Còn phải nói, đương nhiên là chị họ của ta nói. Ha ha ha, biết chị họ của ta là ai không ? Ngó bộ dạng của cậu chắc làm trong cơ quan công quyền thành phố, không biết gì. Chị họ của ta là đại quản gia ủy ban huyện, chủ nhiệm ủy ban huyện huyện chúng ta.

Chủ nhiệm ủy ban huyện ? đại quản gia ủy ban huyện ?

Mắt Tô Mộc sáng lên, hèn gì hắn thấy Ô Dương quen mắt, ra là em họ của nàng. Chủ nhiệm ủy ban huyện là Ô Mai, một nữ nhân giỏi giang cáo già. Tô Mộc công tác trong ủy ban huyện nửa năm, lĩnh giáo sâu sắc sự lợi hại của Ô Mai. Tô Mộc không ngờ Ô Mai biết trước, kêu Ô Dương đến chờ.

Không đúng, chắc không đơn giản như thế.

Trong trí nhớ của Tô Mộc thì Ô Mai là nữ nhân rất có tâm kế, loại nữ nhân này làm việc sẽ không để lại rắc rối cho mình, mỗi lần hành động đều đắn đo các mặt. Bây giờ Ô Mai là chủ nhiệm ủy ban huyện, Triệu Thụy An và Tô Mộc có quan hệ không tốt đẹp gì, vì sao phái người đến chờ hắn ? Ô Mai không sợ bị Triệu Thụy An trách phạt sao ?

Khoan, Ô Mai phái Ô Dương đến, là thân tín tuyệt đối của nàng chứ không phải mấy người khác trong ủy ban huyện, điều này nói lên cái gì ? Chẳng lẽ Triệu Thụy An không biết Ô Mai làm điều này, nàng cũng không muốn để Triệu Thụy An biết ?

Nói vậy là quan hệ giữa chủ nhiệm ủy ban huyện Ô Mai và Triệu Thụy An trở nên không tốt, chức vụ ủy ban huyện đại quản gia nếu không có Triệu Thụy An gật đầu thì Ô Mai làm sao ngồi vững được ?

Đầu óc Tô Mộc xoay chuyển nhanh phân tích ra chi tiết, thầm nghĩ:

- Trong này có nhiều điều đáng ngẫm đây.

Ô Dương dùng giọng điệu giang hồ nói:

- Huynh đệ, cậu đang suy nghĩ gì ? Nào, nói đi, cậu đến đây làm việc cho ai ? Thuộc cục nào ? Không chừng nói ra rồi ta có thể hỏi giúp cậu. Ai kêu chúng ta gặp nhau tức là duyên phận.

Người nghe lời này thấy kỳ cục, đặc biệt trong bộ tổ chức ủy ban thành phố.

- Tôi . . .

Tô Mộc kịp chưa nói thì phó khoa trương làm thủ tục cho hắn đã đi ra.

Tô Mộc đứng lên hỏi:

- Đồng chí, làm xong thủ tục cho ta rồi ?

Phó khoa trưởng liếc qua Tô Mộc:

- Thủ tục của ngươi ?

Phó khoa trưởng hờ hững nói:

- Thủ tục còn đang làm, từ từ chờ đi.

Phó khoa trưởng liếc hướng Ô Dương, nhíu mày nói:

- Vị đồng chí này có chuyện gì, không biết đây là đâu sao ? Còn hút thuốc ? Mau dập tắt!

Mới rồi Ô Dương còn diễu võ dương oai nghe câu này vội dụi tắt thuốc lá, đứng dậy cười nịnh:

- Vâng vâng, tôi dập tắt ngay, lập tức.

Tâm tình Tô Mộc vốn rất tốt, hắn không muốn kiếm chuyện nhưng giờ xem trạng thái này, hắn thầm hừ lạnh. Tô Mộc ngước đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn phó khoa trưởng.

Tô Mộc bình tĩnh hỏi:

- Đồng chí, bên trong không có ai, thủ tục báo danh của tôi không nên khó khăn như thế đi. Tôi chờ thì được rồi, nhưng xin hỏi đại khái bao giờ các anh làm xong ?

Phó khoa trưởng bực bội nói:

- Khi nào làm xong ? Đồng chí có ý gì ? Chê trách chúng tôi kéo dài không làm việc sao ? Ngồi chờ!

Tô Mộc định phản bác thì phó khoa trưởng mắt sáng rỡ đi tới hai bước, lướt qua hắn.

Mới rồi phó khoa trưởng còn hách dịch nói chuyện giờ chuyển sang sum xoe:

- Thường bộ trưởng, sao người đến đây ?

Một nam nhân trung niên bước vào hành lang, khuôn mặt trang nghiêm, lạnh lùng, thuộc mẫu người giữ quy tắc. Nam nhân trung niên mặc đồ tây màu xám, vô hình toát ra khí thế làm người thấy áp lực.

Nam nhân trung niên chính là Thường Duệ Pháp, phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức ủy ban thành phố Thanh Lâm.

Ai trong bộ tổ chức ủy ban thành phố đều biết Thường Duệ Pháp là phó bộ trưởng kinh nghiệm già dặn, ngay từ xưa đã làm công tác tổ chức. Trong Thành phố Thanh Lâm này không biết có bao nhiêu người dựa vào Thường Duệ Pháp được đề bạt lên. So với Thường Duệ Pháp thì uy tín của Thái Nhạc không bằng, ai kêu gốc của gã không ở Thành phố Thanh Lâm, sau này mới được điều vào. Thái Nhạc đứng vững gót chân trong bộ tổ chức ủy ban thành phố đã là giỏi, muốn kéo ngã Thường Duệ Pháp chỉ là hy vọng xa vời.

Trong tình huống đó đừng nói phó khoa cán bộ nhất khoa này, dù là chính khoa lại đây cũng phải ăn nói nhỏ nhẹ.

Thường Duệ Pháp như không thấy phó khoa trưởng, đi lướt qua gã.

Mấy người nhìn Thường Duệ Pháp đi hướng Tô Mộc.

- Đồng chí Tô Mộc đúng không ?

Tô Mộc đáp ngay:

- Xin chào Thường bộ trưởng, tôi là Tô Mộc.

Tô Mộc không hiểu Thường Duệ Pháp định làm gì, vì sao gã chủ động đến bắt chuyện bằng giọng điệu như thế ? Nhưng thân phận của Thường Duệ Pháp bày ra đó, Tô Mộc không dám lỗ mãng.

Thường Duệ Pháp nói:

- Sao đồng chí đến mà không báo tôi biết ? Tôi còn tưởng đồng chí cần thêm vài ngày mới đến làm thủ tục, không ngờ mau vậy. Được rồi, đặt tài liệu ở đây đi, để bọn họ làm thủ tục. Đồng chí đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói.

- Vâng!

Mới rồi phó khoa trưởng còn vênh váo bây giờ xum xoe nhận lấy tài liệu trong tay Tô Mộc, đứng tại chỗ nhìn theo hắn và Thường Duệ Pháp đi khuất.

Chết tiệt, sao gã không mở to mắt nhìn cho kỹ, thì ra hắn là từ bộ tổ chức tỉnh ủy chuyển xuống. Chết chắc rồi, đắc tội Tô Mộc, không biết hắn có nói xấu gã với Thường Duệ Pháp không.

Ô Dương trợn mắt há hốc mồm hỏi:

- Dương khoa trưởng, vừa rồi là Thường bộ trưởng ?

Dương Trường Giang tức giận nói:

- Nhảm, không phải Thường bộ trưởng thì là ai ?

Ô Dương hỏi dồn:

- Còn người nói chuyện với Thường bộ trưởng là ai ?

Dương Trường Giang liếc xéo Ô Dương:

- Tô Mộc!

Dương Trường Giang xoay người đi vào văn phòng:

- Chưa từng thấy phó chủ tịch huyện nào trẻ tuổi như vậy, huyện Hình Đường thú vị đây. Ài, nếu sớm biết thì đã nịnh nọt rồi.

Dương Trường Giang lẩm bẩm lọt vào tai Ô Dương, gã như bị sét đánh. Ô Dương không ngờ người mới hắn rồi bắt chuyện chính là người gã chờ đợi, còn tưởng đâu là cán sự cơ quan gì.

Làm sao đây ?

Thứ không nên nói Ô Dương đã lỡ mồm nói hết.

Chỉ trách gã hay nhỡ mồm nói bậy bạ, cứ thích sính anh hùng. Giờ thì tốt rồi, anh hùng quái quỷ gì nữa. Gã phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chị họ mới được.

- Chị họ, em là Ô Dương đây, có chuyện muốn nói với chị . . .

Trong khi Ô Dương báo cáo với Ô Mai thì Tô Mộc đang ngồi trong văn phòng của Thường Duệ Pháp, chờ nghe trùm bộ tổ chức ủy ban thành phố nói gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất