- Binh lính tác chiến trên chiến trường, cầm chính là súng ống đạn dược, nhưng các ông có biết hay không, hiện tại các ông cũng đang chiến đấu, chính là tay cầm dao phẫu thuật, cầm ống nghe bệnh chiến đấu, các ông chiến đấu với ma ốm, là vì sự khỏe mạnh của nhân dân, chiến đấu với ma ốm giành sự sống.
- Chính bởi vì các ông đang chiến đấu, cho nên nhân dân nhớ kỹ các ông, xưng hô các ông làm hộ lý, là bác sĩ. Nhưng nếu đao phẫu thuật trong tay các ông biến thành dao mổ, đơn thuốc các ông đưa ra không còn dùng chữa bệnh mà là độc dược lấy mạng, các ông cảm thấy người bệnh nếu thật sự xảy ra sự cố, bọn họ chết được cam tâm sao ?
- Nhân nghĩa đạo đức, cứu người, tôi không yêu cầu các ông mở miệng luôn nói những lời này, thay vì nói trăm ngàn lần, chi bằng làm một lần cho thật sự. Các ông cần phụ trách không phải với tôi, chính là với nhân dân, làm cho họ tôn kính các ông tự đáy lòng.
- Tôi nói thẳng ở nơi này, chuyện này còn chưa xong, tôi đã hội báo với huyện ủy ủy ban, chuyện này tuyệt đối sẽ bị nghiêm tra! Đề cập tới ai, phạm phải chuyện gì, đều sẽ bị điều tra đi ra. Tôi không muốn đợi tới khi dân chúng buộc chúng ta ra tay, chúng ta mới làm như vậy, nếu vậy chỉ sợ sẽ biến thành rối loạn!
Lửa giận trong lòng Tô Mộc theo từng câu quát lớn phát tiết ra ngoài không ít, nhưng cỗ uất ức xoay quanh trong lòng cùng nỗi bất đắc dĩ không cách nào xua tan dù là một chút.
Khổng Bùi là bác sĩ bệnh viện Đông Giao, không có tư cách đi vào phòng họp. Nhưng đứng bên ngoài hành lang nàng đều nghe được tiếng quát lớn của Tô Mộc vang ra, trong lòng dâng lên kích động khó thể khống chế. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc chẳng những đã làm, còn làm được triệt để như vậy.
Phải biết rằng ở trước mặt nhiều người Tô Mộc đã nói ra lời như vậy, nếu sau này hắn không thực hiện được, như vậy sẽ tổn hại nghiêm trọng tới uy tín của hắn. Hiện tại nếu hắn đã nói ra, như vậy nhất định sẽ thực hiện.
- Nếu thật sự có thể làm được, thật là tốt biết bao, bầu trời trong bệnh viện Đông Giao cũng sẽ nắng ráo!
Khổng Bùi lẩm bẩm nói.
Đinh linh linh…
Ngay lúc Tô Mộc vừa tạm dừng, di động của Trì Phong đột nhiên vang lên chói tai. Ngay lập tức làm hắn giật mình hoảng sợ, vì sao lại xuất hiện sai lầm như vậy, trong dĩ vãng mỗi khi dự họp hắn đều tắt máy. Nhưng không nghĩ tới sự tình hôm nay phát sinh quá mức đột nhiên, thế cho nên làm cho hắn đã quên tắt di động.
Ánh mắt Tô Mộc lạnh băng hung hăng trừng tới, làm Trì Phong hoảng sợ muốn đánh rơi điện thoại. Nhưng khi hắn nhìn dãy số biểu hiện trên màn hình là ai, chợt dừng lại.
- Tô chủ tịch, là điện thoại của Sở cục trưởng.
Trì Phong thấp giọng nói.
- Nghe! Hiện tại nghe đi!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.
Đáy lòng Trì Phong chợt cắn răng, Sở Tác Mai Sở cục trưởng, sự tình hôm nay cũng đừng trách tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó cũng do ông tự chuốc lấy. Hiện tại tôi cũng không thể đi theo ông, tốt hơn hết ông đừng nói lung tung, bằng không sẽ không còn ai cứu được ông.
- Sở cục trưởng!
Trì Phong tiếp máy.
- Lão Trình, tình huống bây giờ thế nào ? Các ông đang ở đâu ? Mao đầu tiểu tử kia có làm khó các ông không ?
Sở Tác Mai gấp giọng hỏi.
Oanh!
Chỉ một câu nói này rơi vào trong tai mọi người, toàn bộ những người có mặt đều cười khổ. Ông thật sự quá hung hăng càn quấy, đã tới nước này còn xưng hô Tô Mộc là mao đầu tiểu tử. Nhưng Trì Phong kia cũng thật quá vô sỉ, lại bấm nút loa ngoài, đây không phải muốn hãm hại Sở Tác Mai sao ?
Bất quá trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện mật báo cho Sở Tác Mai. Lúc này Tô Mộc đang đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm, làm cho bọn họ hiểu được nếu có ai giở trò, chính là người của Sở Tác Mai, kế tiếp cứ chờ đợi bị người thu thập đi.
- Sở cục trưởng, hiện giờ chúng tôi đang ở bệnh viện, Tô chủ tịch cũng ở đây.
Trì Phong vội vàng nói:
- Sở cục trưởng, bây giờ ông đang ở nơi nào ? Nơi này phát sinh chuyện lớn, ông nhanh trở về đi.
- Đừng hối thúc nữa, cứ hối thúc hối thúc hối thúc, chỉ biết thúc giục. Một mình Vương Thuật đã thúc giục chưa đủ, hiện tại tới ông cũng hối thúc! Yên tâm đi, hiện tại tôi đang trên đường trở về, trời còn chưa sụp được đâu!
Sở Tác Mai lớn tiếng nói.
Phác thông!
Nghe được lời nói này, Vương Thuật đã không còn khả năng tự chủ, lập tức ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt vô lực, thân thể bắt đầu run rẩy.
- Sở cục trưởng, đừng nói nữa, bọn hắn đang hãm hại ông, Sở cục trưởng, cứu mạng ah!
Vương Thuật ngã nhào trên đất, không biết có lực lượng từ đâu tới lại lớn tiếng kêu lên.
Vương Thuật biết, nếu còn để cho Sở Tác Mai không chút phòng bị đem toàn bộ bí mật nói ra, thật sự sẽ không còn đường sống.
Sở Tác Mai không thể ngã, nếu hắn ngã mình cũng sẽ đi theo xui xẻo. Chỉ cần có thể bảo hộ Sở Tác Mai, chính mình có thể tiếp tục kiên trì xuống, có cơ hội xoay người. Bởi vậy cho dù biết tình thế ác liệt, Vương Thuật vẫn không hề do dự đập nồi dìm thuyền quát to lên.
- Thanh âm gì vậy ? Đó là Vương Thuật đang hô to! Trì Phong, ông rốt cục đang làm trò gì ? Bên cạnh ông còn có ai ?
Sở Tác Mai theo bản năng cảm giác được không thích hợp, liền hét lớn.
- Sở cục trưởng, không có việc gì, ông nghe lầm rồi, không phải Vương Thuật! Hiện tại ông nhanh chóng tới bệnh viện Đông Giao đi, chúng tôi đều đang ở đây chờ ông!
Trì Phong nói tránh đi.
- Không phải Vương Thuật ?
Sở Tác Mai nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều:
- Hiện tại tôi có việc, không phải chỉ là Tô Mộc thôi sao, tôi lười ứng phó hắn. Lão Trình, bây giờ tôi sẽ tới chỗ Trương chủ tịch, chuyện tại bệnh viện giao cho ông toàn quyền phụ trách, nên làm gì thì ông cứ làm, tôi sắp tới huyện thành, cúp máy trước đây! Có chuyện gì lập tức cho tôi biết.
Bên kia di động truyền tới thanh âm đô đô chói tai, mọi người có chút đồng tình nhìn Vương Thuật, ông nói ông, làm vậy làm gì chứ.
- Tô chủ tịch, hiện tại Sở cục trưởng đang trên đường về.
Trì Phong nhỏ giọng nói.
- Tai tôi không điếc!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng.
- Chủ tịch, Bí thư Lâm bên Ban kỷ luật thanh tra dẫn đội, liên hợp cùng tổ điều tra đã tới ngoài cửa, ngài xem… ?
Đúng lúc này Đỗ Liêm đi tới bên cạnh thấp giọng hỏi.
- Làm đi!
Tô Mộc gật gật đầu, muốn đi ra cửa nghênh đón Lâm Trung Hòa, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, dẫn đầu chính là bí thư Ban kỷ luật thanh tra huyện Lâm Trung Hòa.
- Bí thư Lâm!
Tô Mộc vội vàng chào hỏi.
- Tô chủ tịch, chuyện xảy ra chúng tôi đã biết. Nhiếp bí thư đã có lệnh khẩn cấp, chúng tôi đã điều động Ban kỷ luật thanh tra, cục công an huyện, cục giám sát cùng viện kiểm sát, pháp viện, hợp thành tổ điều tra liên hợp, chúng tôi cũng đã thu thập được tư liệu chứng cớ, hiện tại chuẩn bị phá án!
Lâm Trung Hòa trầm giọng nói.
Huyện Hình Đường phát sinh chuyện như vậy, đây là chuyện mà Lâm Trung Hòa cũng không muốn nhìn thấy. Làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra huyện, hắn oán hận nhất là gặp phải loại sự tình này, nếu gặp được đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Cho dù không có chỉ thành phố của Nhiếp Việt, sau khi biết tin Lâm Trung Hòa cũng đã có quyết định tự mình đi tra án.
- Bí thư Lâm, vậy phiền toái các vị đồng chí.
Tô Mộc nói.
- Yên tâm đi. Tôi sẽ trả lại cho đồng chí Đường Ổn một lời công đạo.
Lâm Trung Hòa nói xong đi lên đài chủ tịch, đảo mắt qua toàn trường, không chút khách khí vươn ngón tay bắt đầu điểm danh.
- Vương Thuật, Lâm Thiên Vũ, hai người bị tình nghi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, hiện tại mời theo chúng tôi đi một chuyến. Còn anh cùng anh….hiện tại tất cả theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra!
Lâm Trung Hòa mỗi lần điểm danh một người lập tức sẽ bị đưa ra ngoài, tổ điều tra liên hợp mang đi mười mấy người trong phòng họp. Mà những người bị mang đi, vẻ mặt xám như tro tàn, bọn họ đều biết chỉ sợ mình xong rồi, kế tiếp phải đối mặt với sự nghiêm trị của Đảng cùng quốc pháp.
Nhưng làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là phó cục trưởng thường vụ cục vệ sinh huyện Trình Phong lại không có việc gì. Về phần Vương Mậu Phi cùng Cao Phẩm, là bởi vì có công cử báo, hiện tại cũng không bị mang đi thẩm vấn, hai người lưu lại trong bệnh viện nghiêm lệnh chỉnh đốn bệnh viện Đông Giao, không để xuất hiện cục diện hỗn loạn.
- Tô chủ tịch, sự tình khẩn cấp, tôi phải về làm việc trước.
Lâm Trung Hòa nói.
- Bí thư Lâm mời tự nhiên.
Tô Mộc đáp.
- Tô chủ tịch, anh yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ xử lý công chính!
Lời của Lâm Trung Hòa làm Tô Mộc yên tâm, hắn cũng biết Ban kỷ luật thanh tra sẽ làm việc công chính công bình, không để cho kẻ nào thoát khỏi sự nghiêm trị của Đảng cùng quốc pháp.
- Tô chủ tịch, tôi nghĩ báo cáo tình huống cục vệ sinh với ngài, ngài xem… ?
Trì Phong thoáng do dự, vẫn quyết đoán đi tới khom người thấp giọng nói.
Tô Mộc nhìn lướt qua Trì Phong, khẽ cau mày nhưng lại giãn ra. Trì Phong không bị bắt đi, chứng tỏ hắn trong sạch, nếu hắn cũng bị mang đi, Tô Mộc cũng sẽ không hòa nhã như vậy.
- Trì cục trưởng, công tác của cục vệ sinh đợi ngày mai làm việc thì hội báo. Hôm nay đã muộn, các đồng chí hãy về nghỉ ngơi trước đi. Công tác trong cục vệ sinh huyện cũng không thể loạn, sau khi ông trở về thì tạm thời chủ trì công tác trong cục trước đã.
Tô Mộc tùy ý nói.
- Dạ, tôi cam đoan không cô phụ kỳ vọng của Tô chủ tịch!
Trì Phong kích động nói.
Ân nhu cùng tế!
Đỗ Liêm đứng bên cạnh Tô Mộc, vừa học được một chiêu. Hắn vốn cho rằng với tình huống như vậy, Tô Mộc bị lửa giận làm mờ mắt, nhất định sẽ đem toàn bộ mọi người chết cháy. Thật không ngờ sau khi động tới nhiều người như thế, hắn lại áp dụng chính sách dụ dỗ Trì Phong. Chẳng những buông tha, còn cho phép hắn chủ trì toàn diện công tác của cục vệ sinh.
Nếu Trì Phong không ngu ngốc, sau này biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Kỳ thật đây là do Tô Mộc cố ý làm như thế.
Nhưng trong đó còn một nguyên nhân, đó là bản thân Trì Phong sạch sẽ.
- Được rồi, hai vị cũng đừng đi theo tôi, nên làm gì thì làm đi!
Tô Mộc đảo qua hai người Vương Mậu Phi nói.
- Dạ!
Vương Mậu Phi cùng Cao Phẩm biết từ khi Vương Thuật bị mang đi, khối u ác tính lớn nhất bệnh viện Đông Giao đã bị thu dọn, kế tiếp bọn họ có thể thi triển quyền cước giải quyết chuyện trong bệnh viện. Họ cũng biết Tô Mộc không tâm tình quản tới họ, vì vậy yên lặng rời khỏi.
- Chủ tịch, nghỉ ngơi ăn chút gì đã.
Đỗ Liêm thấp giọng nói, từ trưa tới giờ này Tô Mộc vẫn chưa ăn cơm, chỉ sợ mệt mỏi mà bị bệnh thì không tốt.
- Đi, anh cũng lưu lại cùng ăn, chúng ta đi tới bên ngoài phòng bệnh của Đường Kha ăn đi.
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Ngay lúc Tô Mộc đang ăn cơm, xe của Sở Tác Mai mới xuất hiện ngay cửa đại viện ủy ban huyện, lập tức bị người ngăn cản.