Quan Bảng

Chương 456: Nếu nói dã tâm, đừng giữ bổn phận

Cuộc đời con người phải nhận rõ thực tế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này đối với Lưu Đăng Khoa mà nói, chính là lời lẽ chí lý. Nếu như không phải bởi vì nhận rõ thực tế, bây giờ có lẽ hắn đã không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, phải biết rằng ở bên ngoài đang có mười mấy người chờ báo cáo công việc. Mình có thể đi vào, tuyệt đối không phải bởi vì dáng vẻ đẹp mắt, mà bởi vì hắn chủ động đi nương nhờ.

Chỉ có xếp hàng chính xác, mới có thể thu hoạch trái cây thắng lợi.

- Tô huyện trưởng, ngài yên tâm, công việc của cục giáo dục huyện chúng tôi tuyệt đối sẽ không loạn, hơn nữa tôi đã cặn kẽ biên tập công việc mấy năm qua, toàn bộ đều ở đây. Trong đó chuyện có liên quan đến vấn đề đi học của con cái công nhân là trọng điểm, Tô huyện trưởng, tôi cho là huyện chúng ta nên miễn trừ phí dự thính của bọn trẻ, còn cả những phí dụng linh tinh, cũng nên huỷ bỏ. Ngoài ra tôi đề nghị, ở huyện chúng ta, nhất là khu vực gần Hắc Sơn trấn, dựng lên một trường học cho con cái của công nhân.

Trường học này có thể phân loại hai phương diện, thứ nhất chính là giải quyết vấn đề đi học của con cái của công nhân, chỉ cần là con cái của công nhân đều có thể đến đây học; thứ hai tôi nghĩ có thể suy nghĩ xây dựng một chương trình học cho công nhân, để cho công nhân cũng có thể đến đây học, nói đơn giản chính là thành lập một lớp học tương tự như kỹ giáo, có thể để công nhân bổ sung kiến thức, đồng thời để cho bọn họ làm ra cống hiến tốt hơn cho xã hội.

Lưu Đăng Khoa nói.

Cho tới nay Tô Mộc đều cho rằng Lưu Đăng Khoa là chơi đầu cơ, nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải, người này thật sự rất có bản lãnh. Chỉ riêng việc xây dựng một trường học như vậy liền có thể nhìn ra.

Tô Mộc hiện tại cần nhất chính là người như vậy. Bất kể ngươi có phải có ý nghĩ luồn cúi hay không, nhưng chỉ cần ngươi có thể đủ can đảm, chân chính làm tốt công việc. Tô Mộc sẽ không chút lựa chọn dùng ngươi.

- Lưu cục trưởng, hiện tại vấn đề của cục giáo dục huyện cậu cũng biết, tôi chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, cục giáo dục huyện không thể loạn, cậu phải tạm thời gánh vác trách nhiệm nặng nề của lãnh đạo cục giáo dục, bảo đảm cục giáo dục huyện vận chuyển bình thường; thứ hai chính là vấn đề đi học của con cái của công nhân, phí dự thính phải huỷ bỏ, số tiền lúc trước trường học thu, cũng phải trả lại toàn bộ cho bọn nhỏ. Nghèo cái gì không thể nghèo giáo dục, đây là phương châm duy nhất của chúng ta.

Tô Mộc nói.

- Vâng. Tô huyện trưởng, tôi trở về sẽ triển khai hội nghị, chứng thực tinh thần của Tô huyện trưởng.

Lưu Đăng Khoa nói.

- Không nên làm những trống rỗng, nhất định phải cụ thể. Về phần vấn đề xây dựng trường học cho con em của công nhân, tạm thời cậu cứ làm ra một bản kế hoạch, không cần thiết gấp gáp khởi công. Còn nữa đề nghị của tôi là, nếu là trường học không cần thiết phải để cho công nhân và con cái của họ học chung một trường. Có thể suy nghĩ thành lập lớp bổ túc đặc biệt, giống như hình thức học ban đêm, công nhân thiếu sót chính là kiến thức lý luận, chứ không phải là thực tế kinh nghiệm, cái này phải phân chia đối đãi.

Tô Mộc nói.

- Vâng. Tô huyện trưởng!

Lưu Đăng Khoa cung kính nói.

- Vậy cứ như thế, đi mau lên! Những văn kiện này cậu lấy về xem một chút.

Tô Mộc vừa nói vừa đưa tới một túi hồ sơ, Lưu Đăng Khoa vội vàng nhận lấy, trong nháy mắt ngón tay hai người chạm nhau, quan bảng của Tô Mộc liền bắt đầu xoay tròn.

Độ thân mật: bảy mươi!

Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên, xem ra hảo cảm của Lưu Đăng Khoa đối của mình đã tăng lên gấp bội, độ thân mật bảy mươi mặc dù còn chưa đạt tới loại tiêu chuẩn có thể tín nhiệm tám mươi, nhưng coi như không thấp.

Chỉ có điều không nghĩ đến, bệnh không tiện nói ra của Lưu Đăng Khoa là xương sống có vấn đề. Vì vậy khi Lưu Đăng Khoa sắp rời đi, Tô Mộc liền cười nói một câu.

- Lưu cục trưởng, nếu cậu không có chuyện gì tới bệnh viện kiểm tra, xương sống của anh có thể có chút vấn đề. Nhưng không quan trọng, chỉ cần trị liệu là có thể khỏe....,

- Vâng, Tô huyện trưởng!

Cho đến khi đi ra phòng làm việc, Lưu Đăng Khoa cũng không hiểu rõ câu nói cuối cùng của Tô Mộc có ý gì. Lẽ nào Tô Mộc còn biết y thuật hay sao? Nếu không tại sao hắn nhìn ra xương sống mình có vấn đề? Lưu Đăng Khoa biết xương sống mình thật sự có chút tật bệnh, gần đây luôn đau nhức không chịu nổi, có đôi khi đau đến mức không đứng thẳng được. Xem ra phải tìm thời gian đến bệnh viện chụp phim, chớ mình mới vừa thăng quan, thân thể xảy ra vấn đề, vậy thì quá tệ.

- Có nghe nói hay không? Lần này vụ án của huyện chúng ta thật sự ồn ào rồi.

- Đúng thế, nếu không nổi mới là lạ. Một Huyện trưởng, hai phó Huyện trưởng, mười cán bộ cấp khoa, số lượng này rất lớn.

- Ta nghe nói lần này tổ điều tra của Ban Kỷ Luật Thanh tra sở dĩ có thể thuận lợi thu thập được nhân chứng và chứng cớ vào tay, là bởi vì có Nhiếp bí thư phối hợp.

- Hư, nhỏ giọng một chút, anh có muốn chết hay không?

- Ta cũng chỉ nói thầm với anh, hơn nữa chuyện này không phải rõ ràng sao? Nếu không có Nhiếp bí thư gật đầu, tổ điều tra của Ban Kỷ Luật Thanh tra có thể mang người đi nhanh như vậy không? Cho dù là chứng cớ cũng phải thu thập mất mấy ngày. Trong mấy ngày này, không tin Triệu Huyện trưởng không tìm được cách vượt qua.

- Chẳng qua không biết lần này rốt cuộc trong thành phố sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

- Quan tâm làm gì, hiện tại chúng ta chỉ cần ôm lấy bắp đùi Tô Huyện trưởng là được.

- Các vị nói người tiếp theo có phải là tôi hay không?

...

Sau khi Lưu Đăng Khoa đi ra, Tô Mộc cũng không lập tức kêu người khác vào, mà muốn yên tĩnh một chút. Khi hắn đang yên tĩnh, trong hành lang đột nhiên truyền tới thanh âm nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn rõ ràng lọt vào lỗ tai hắn. Không thể không nói những âm thanh này rất nhỏ, đổi lại là người bình thường không có khả năng nghe được. Những người phía ngoài chính là chờ đợi nhàm chán, mới tùy ý tán gẫu, nhưng Tô Mộc lại nghe được.

Đúng vậy, chuyện lần này thật đúng như bọn họ nói, nếu như không có bí thư Nhiếp Việt phối hợp, nếu như không có hắn gật đầu, cho dù bọn người Lý Nhạc Dân có khôn khéo có khả năng thế nào, cũng đừng nghĩ trong một đêm nắm được tất cả chứng cớ trong tay.

Đây quả thực là chuyện không thể nào!

Bởi vậy có thể nhìn ra người đứng đầu một huyện, lợi hại do cường độ nắm giữ quyền lực trong huyện khác nhau. Nếu Nhiếp Việt mềm yếu một chút, cho dù có chuyện như vậy, cũng chưa hẳn có thể thoáng cái lay động thế lực của Triệu Thụy An.

- Quyền lực, rút cuộc là thứ mê người nhất!

Tô Mộc lẩm bẩm.

Người khác cầm quyền làm cái gì, Tô Mộc không xen vào cũng không có tâm tình đi quản. Nhưng hắn cầm quyền là vì vì dân chờ lệnh, chính vì điểm này, hắn sẽ không chút lựa chọn đi tranh giành! Trong quan trường, ngươi không đi tranh giành, đến cuối cùng chỉ có thể bị hung hăng dẫm dưới chân. Không sai, ở nơi đâu cũng có thể vì dân mưu phúc lợi, nhưng phải biết rằng, quan chức bất đồng, mưu cầu phúc lợi sẽ có phân biệt nhiều ít.

Có thể thực hiện hoài bão lớn nhất trong lòng, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không áp chế.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền khôi phục thanh tĩnh, tiếp tục kêu người tiếp theo đi vào.

Quan bảng đích xác là đại sát khí trong tay Tô Mộc, có quan bảng, hắn rất nhanh có thể phân biệt được, ai có thể tin, ai là dối trá, bởi vì bất kể nói thế nào, trị số độ thân mật chắc không biết nói dối.

Nói thí dụ như phó chủ nhiệm quản ủy hội khu đang quy hoạch Ô Mai, làm người đầu tiên nương dựa vào Tô Mộc, hiện tại trị số độ thân mật của nàng đã là tám mươi, đã chân chính trở thành người có thể tin được!

Sau khi Ô Mai đến đây hồi báo công việc chính là cục trưởng cục văn hóa huyện Trịnh Đại Quân, vị cục trưởng này vẫn thuộc về quản hạt của Tô Mộc, mặc dù trong miệng nói rất ba hoa chích choè, nhưng khi quan bảng cho thấy trị số độ thân mật là hai mươi, Tô Mộc liền âm thầm tuyên bố tử hình hắn....,

Người thứ tư và thứ năm, Tô Mộc dùng chính là cục trưởng bộ vệ sinh huyện Trì Phong cùng cục trưởng cục Chiêu thương huyện Phạm Thịnh Vượng, điều khiến Tô Mộc dự liệu không sai biệt lắm chính là, Trì Phong và Ô Mai giống nhau, trị số độ thân mật đều là tám mươi, thuộc về có thể tín nhiệm. Dù sao Trì Phong có thể thượng vị, chính là Tô Mộc gật đầu, điểm này trong lòng Trì Phong biết rõ, nên đã sớm âm thầm xếp mình vào đội của Tô Mộc.

Còn Phạm Thịnh Vượng, cho Tô Mộc cảm giác không xa không gần, mặc dù đến đây hồi báo công việc, nhưng trong lòng phảng phất cũng không phải thực sự vui. Nói không vui, vì sợ Tô Mộc gây khó khăn. Cho nên trị số độ thân mật của hắn cũng rất trung lập: năm mươi!

- Đỗ Liêm, kêu những người còn lại trở về đi.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Sau khi dùng xong năm lần quân bảng, sắc trời bên ngoài cũng gần tối, bình thường, thời gian này cũng là lúc tan việc. Tô Mộc dĩ nhiên không có lý do ở lại tiếp tục tiếp đón bọn họ, khi nên có uy thế vẫn phải biểu hiện ra.

- Vâng!

Đỗ Liêm gật đầu nói.

Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ duỗi lưng, trong thành phố đến hiện tại cũng chưa có người nào đưa ra kết luận, đoán chừng là vì tranh đoạt vị trí ở huyện Hình Đường, nhưng chuyện này không có quan hệ đến hắn, sau khi hòn đá cản đường Triệu Thụy An bị đá đi, cuối cùng hắn có thể đại triển quyền cước rồi.

Khi tâm tình của Tô Mộc đang rất tốt, điện thoại tư nhân của hắn bỗng nhiên vang lên, một con số quen thuộc bắt đầu lóe sáng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất