- Tại sao lại là cô?
Sau khi Tô Mộc nhìn thấy người vừa xuất hiện, trên mặt chẳng những không vui mừng, ngược lại sinh ra một loại chán ghét nhàn nhạt. Không có cách nào không chán nản mệt mỏi, ai bảo người này là Đệ Ngũ Bối Xác, lúc nào cũng xuất hiện như hình với bóng.
Một vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy đứng bên cạnh, nếu đổi thành nam nhân khác, sợ rằng sẽ chạy theo như vịt. Nhưng ánh mắt Tô Mộc, mỗi lần nhìn Đệ Ngũ Bối Xác đều không có ý tứ kinh diễm, ngược lại cảm giác rất cáu kỉnh. Đúng thế, dù sao quan hệ giữa Đệ Ngũ Bối Xác và Tô Mộc thật sự không hài hòa.... Nhất là Đệ Ngũ Bối Xác lại từng điều tra lai lịch của Tô Mộc, điều này làm cho Tô Mộc thực sự chán ghét.
Có đôi khi ấn tượng đầu tiên của một số người rất quan trọng, chỉ cần tạo thành cần thời gian rất dài mới có thể sửa lại.
- Tại sao không thể là tôi?
Đệ Ngũ Bối Xác cười một tiếng.
Không thể không nói hiện tại Đệ Ngũ Bối Xác giống như lúc trước, đều vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Hơn nữa mỗi một lần Tô Mộc nhìn thấy Đệ Ngũ Bối Xác, đều cảm thấy một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, hiện tại chính là một loại phong cách người đẹp quyến rũ. Trang phục toàn sắc trắng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn đeo một chiếc kính đen, vô hình trung càng trêu chọc trái tim của rất nhiều nam nhân. Không thể không nói dung mạo của Đệ Ngũ Bối Xác thật sự là một cực phẩm.
- Tôi phát hiện cho dù tôi đi đâu cũng có thể gặp cô. Thành phố Cổ Lan từ lúc nào lại nhỏ như vậy.
Tô Mộc hỏi.
- Rất nhỏ sao? Anh cho là duyên phận sao? Tôi cũng rất buồn bực, tại sao đi tới đâu cũng có thể gặp anh. Thế nào? Chỗ này của tôi có thẻ. Anh có muốn dùng hay không?
Đệ Ngũ Bối Xác cười nói.
- Được rồi, tôi đổi chỗ khác.
Tô Mộc nói.
- À ôi, không ngờ, Tô đại chủ nhiệm của chúng ta không chỉ có khí chất mạnh mẽ, mà còn là một người đặc biệt thích mang thù. Tôi cũng nói với anh ban đầu tôi thật sự có nguyên nhân mới làm như vậy, anh cũng không thể cứ ghen ghét như vậy? Cho dù tôi làm không đúng, lần trước anh cũng như vậy. Chẳng lẽ chuyện giữa chúng ta không thể xóa bỏ sao? Tôi nhớ anh đã nói hai chúng ta đã hết nợ mà?
Đệ Ngũ Bối Xác chớp động đôi mắt nói, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu. Những người bên cạnh nhìn thấy đều nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong lòng âm thầm mắng, cực phẩm tốt như vậy đứng trước mặt ngươi. Ngươi còn muốn thế nào? Còn muốn ở đây giả bộ, thú vị lắm sao?
- Tôi có nói hai chúng ta đã hết nợ sao?
Tô Mộc nhướng mày nói.
- Vậy anh cho là thế nào?
Đệ Ngũ Bối Xác đáng thương nói.
Sợ cô! Tô Mộc có chút đáng sợ nhìn Đệ Ngũ Bối Xác, nữ nhân này thật sự bách biến, nhưng nếu nói chính xác, giữa hắn và nàng hình như cũng không có thâm cừu đại hận gì. Người ta là nhân viên của quốc an, làm việc không cần đợi mình gật đầu. Được rồi, mình đường đường là nam tử hán đại trượng phu, không chấp nhặt với cô gái như Đệ Ngũ Bối Xác làm cái gì, chuyện này cứ xem như sang trang rồi.
- Được rồi, chuyện trước kia cho qua. Hôm nay đa tạ cô, tôi sẽ mượn tấm thẻ. Sau này, tôi nhất định mời cô ăn cơm báo đáp.
Tô Mộc nói.
- Được, thật không dễ dàng mới có thể ăn được bữa cơm của Tô chủ nhiệm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ. Đến lúc đó anh đừng hòng đổi ý.
Đệ Ngũ Bối Xác nhất thời nở nụ cười như hoa nói, nụ cười giống như trăm hoa đua nở, khiến trái tim của mấy nam nhân bên cạnh đều trở nên rộn ràng.
Tô Mộc cảm thụ được loại dị thường này, trong lòng nói thật vẫn cảm thấy có chút kiêu ngạo. Không có nam nhân nào không thích nữ nhân bên cạnh mang thể diện đến cho mình, mặc dù Đệ Ngũ Bối Xác không phải là nữ nhân của hắn.
Đợi sau khi làm xong thủ tục, Tô Mộc liền cùng Đệ Ngũ Bối Xác đi về phía đại sảnh Mẫu Đơn bên cạnh:
- Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay nếu chúng ta đã gặp nhau, vậy tôi thuận tiện mời cô, thế nào? Có đủ thành ý không?
- Cái gì kêu là có đủ thành ý. Tôi nhớ anh mới vừa nói là mời tôi đi chỗ khác ăn, ở chỗ này không tính. Nói ra anh cũng muốn ăn cơm, đây là tôi đi cùng anh. Không ngờ, tôi cho anh mượn thẻ còn chưa tính, bây giờ còn nói chuyện phiếm, ăn cơm cùng anh, anh thật là may mắn.
Đệ Ngũ Bối Xác vểnh miệng nói.
- Đây không phải là ăn theo sao?
Tô Mộc ranh mãnh nói.
- Anh nói cái gì?
Đệ Ngũ Bối Xác nổi đóa, dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu như vậy, Tô Mộc vội vàng cáo lỗi, quan hệ của hai người trong lúc nói chuyện cũng bắt đầu trở nên thân thiện.
Sau khi chân chính làm quen, Tô Mộc mới biết được ấn tượng lúc trước đối với Đệ Ngũ Bối Xác chỉ là nông cạn, trình độ bất biến của cô gái này quả thực đạt đến đỉnh cao. Cười một tiếng nhăn mày một cái cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được mị lực không gì sánh kịp, mà loại mị lực này Tô Mộc lại chưa từng cảm thụ được trên người Diệp Tích, Lạc Lâm, vì vậy cuộc nói chuyện mới trở nên rất mới lạ.
Chỗ ngồi của hai người tương đối gần cửa sổ, thật sự mà nói, cho dù là đại sảnh của hội sở Cẩm Tú cũng bố trí vô cùng tinh sảo. Ngồi ở chỗ này tâm tình của anh cũng vô hình trở nên vui vẻ.
- Nhìn thấy không? Người nam nhân bên kia, thật không biết gặp được đại vận gì, có thể quen biết một cực phẩm như vậy.
- Hâm mộ sao? Nếu hâm mộ thì anh qua đó xin số điện thoại của người ta đi?
- Được rồi, tôi tự biết phân lượng của bản thân.
Đệ Ngũ Bối Xác nghe những người ở bàn bên cạnh khen ngợi, liền kiêu ngạo giương đầu về phía Tô Mộc:
- Thế nào? Có một mỹ nhân như tôi ăn cơm cùng anh, có phải cảm giác rất hãnh diện hay không?
- Đúng vậy, tương đối hãnh diện. Nhưng tôi sợ bị chết chìm trong nước miếng.
Tô Mộc tùy ý nói.
- Hắc hắc, coi như anh tự biết rõ!
Đệ Ngũ Bối Xác khẽ cười nói.
- Nói xem, lần trước ở chùa đón khách rốt cuộc cô có thu hoạch gì hay không? Tôi biết tôi không nên thăm dò các vị, nhưng xem như là lời khuyên của bằng hữu, tôi nghĩ cô cũng có thể chú ý, tôi không lừa cô, lần đó trong mấy người cô theo dõi, có một người có năng lực theo dõi ngược lại rất mạnh. Hơn nữa theo tôi quan sát, nếu thật sự giao đấu, cô chưa chắc là đối thủ của hắn.
Tô Mộc nói.
- Tôi biết anh là tốt với tôi, nhưng không có cách nào, đó chính là nhiệm vụ của ta. Tôi không thể nói thêm cái gì, tôi có thể nói cho anh là, nhiệm vụ lần này thật sự rất nguy hiểm cũng rất trọng yếu. Chuyện này liên lụy đến một tổ chức ngầm của thành phố Cổ Lan, tổ chức này rất có thể buôn lậu thuốc phiện, ở thành phố Cổ Lan có một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện rất lớn. Thẳng thắn nói với anh, lần đó người tôi theo dõi, chính là đến đó buôn lậu thuốc phiện. Chỉ có điều đến hiện tại chúng tôi vẫn chưa nắm giữ bằng cứ chính xác, nếu không đã sớm động thủ diệt trừ rồi. Lần này tôi được điều động tới đây, cũng là vì chuyện này.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
Những chuyện này Đệ Ngũ Bối Xác nói ra cũng nói ra rồi, bởi vì nàng từ đầu đến cuối cũng nói đến chỗ hiểm. Hơn nữa trong lòng Đệ Ngũ Bối Xác còn mơ hồ có một loại mong đợi, mong đợi Tô Mộc có thể giúp mình chuyện này. Bởi vì nàng biết, thân gia của Tô Mộc tuyệt đối là trong sạch. Chuyện này rất có thể sẽ liên quan đến khu Cao Khai Tô Mộc chủ quản, đến lúc đó sợ rằng thật sự không thể né tránh.
Nếu đã như vậy, nói trước để dự phòng cũng cần thiết.
Buôn lậu thuốc phiện? Mạng lưới buôn lậu thuốc phiện khổng lồ? Ở thành phố Cổ Lan? Tin tức Đệ Ngũ Bối Xác để lộ ra, thật sự khiến cho Tô Mộc kinh ngạc. Nhưng cho dù kinh ngạc, hắn cũng không cho là cái đó và hắn có quan hệ gì, dù sao hai người cách quá xa. Nhưng đối với tổ chức ngầm mà Đệ Ngũ Bối Xác nhắc tới, Tô Mộc thật sự có chút động tâm, chẳng lẽ tổ chức ngầm này có quan hệ với Đậu Long hay sao?
Nếu thật sự như vậy, cũng cần có dự phòng trước?
Còn nếu như mạng lưới buôn lậu thuốc phiện này thật sự tồn tại, như vậy cục công an thành phố tuyệt đối không thể không biết tin tức gì. Nếu cục Quốc an ra mặt hành động, trong chuyện này nhất định có tin vịt gì đó? Bí thư chính pháp ủy thành phố Cổ Lan sắm vai gì trong đó? Nếu chuyện này thọc đến chỗ Lý Hưng Hoa, Lý Hưng Hoa có thể hành động hay không?
Phải biết rằng Lý Hưng Hoa đến hiện tại mới chỉ chân chính mượn hơi được bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Bàng Tử Trăn, ngoài ra còn có thư ký trưởng thị ủy Hoàng Lam. Về phần Hoàng Lam, chính là phải đứng bên cạnh Lý Hưng Hoa, nếu hắn dám có ý khác, sẽ là người đầu tiên bị Lý Hưng Hoa múc đi, hơn nữa bị múc còn không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. Ai bảo thư ký trưởng thị ủy, chủ yếu phải chịu trách nhiệm với bí thư thị ủy.
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn Tô Mộc, nàng không biết, trong lúc vô tình mình nói ra những lời này, lại khiến Tô Mộc có thể nghĩ nhiều như vậy.
Thật là rất phức tạp!
Nếu để cho Đệ Ngũ Bối Xác biết những điều này, đoán chừng nàng thật sự nhức đầu, so với quan trường, nàng vẫn tương đối thích sống ở cục Quốc an hơn. Mặc dù nội bộ cục Quốc an cũng có phân chia phe phái, nhưng phải biết rằng thân phận của Đệ Ngũ Bối Xác còn ở đó, thật sự không có ai dám nhằm vào nàng. Nếu ai dám làm như vậy, cứ chuẩn bị thừa nhận lửa giận đả kích của gia tộc Đệ Ngũ.
- Cục trưởng Đệ Ngũ...
- Đợi đã, vừa rồi anh đã nói tất cả chúng ta là bằng hữu, không cần thiết công thức như vậy, anh cứ gọi tôi là Đệ Ngũ hoặc Bối Xác đều được.
Đệ Ngũ Bối Xác cắt đứt lời nói của Tô Mộc.
- Được, Bối Xác, tôi có thể nói với cô là, nếu tôi có thể giúp được chuyện gì, cứ việc nói thẳng, tôi tuyệt đối sẽ giúp cô.
Tô Mộc nói.
- Thật sao? Đây là anh nói, đừng có đổi ý.
Đệ Ngũ Bối Xác nghe thấy bảo đảm bày, trong đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ ranh mãnh, vội vàng ngăn chặn Tô Mộc. Tô Mộc tùy ý nhún nhún vai, không có ý tứ phản bác.
- Không đổi ý, nói lời giữ lời!
- Tôi biết anh là người nói lời giữ lời, đây là lễ vật tôi đưa mừng chúng ta trở thành bằng hữu.
Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói vừa nhấp một hớp cà phê, đưa tới một chiếc túi da.
- Cái gì đây mà thần bí như vậy?
Tô Mộc không hiểu nói.
- Mở ra xem chẳng phải sẽ biết thôi.
Đệ Ngũ Bối Xác cười thần bí.
- Giả thần giả quỷ, tôi thật sự không tin, cô có thể múc ra cái gì khiến tôi...
Tô Mộc còn chưa nói hết, đã bị tài liệu Đệ Ngũ Bối Xác múc ra chấn động, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nhanh chóng lật xem giấy tờ trước mắt, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng.