Cấp lãnh đạo quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan chính là mấy vị trước mắt này, mỗi lần họp tất cả chuyện lớn nhỏ đều do bọn họ tiến hành truyền lại. Thật ra nếu dựa theo suy nghĩ của Tô Mộc, cuộc họp quản ủy hội hôm nay hoàn toàn không cần thiết lưu lại nhiều người như vậy, chưa nói những người khác, chỉ riêng cái gọi là phó thư kí đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội đã có hơn ba vị. Mai Ngự Thư, Đậu Kiến Huy và Lưu Bỉnh Chí, thật sự cần nhiều như vậy sao?
Công việc của khu Cao Khai đến hiện tại cũng không bề bộn như vậy?
Huống chi ngoại trừ ba vị phó chủ nhiệm, trong quản ủy hội trên danh nghĩa còn rất nhiều người. Những người này đều là dựa vào quan hệ tiến vào. Duới tình huống như thế, dùng người thừa việc thiếu để hình dung quản ủy hội của khu Cao Khai, thật sự không có bất kỳ khuyếch đại, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.
Trong thời gian qua, đám người Mai Ngự Thư cho là Tô Mộc chẳng qua là tùy ý rảnh rỗi đi lượn khắp nơi, chẳng qua chẳng biết tại sao nhìn những giấy tờ này, bọn họ đã nhận ra mình sai lầm. Tô Mộc chính là muốn thông qua những chi tiết này, chân chính tìm hiểu tình huống chân thực của khu Cao Khai. Mặc dù hôm nay hắn chưa dám nói đã hoàn toàn hiểu rõ khu Cao Khai, nhưng hắn vẫn tự tin rõ ràng hơn trước kia.
Cũng chính vì như vậy, Tô Mộc mới chuẩn bị thảo luận bản danh sách điều chỉnh nhân sự mắc cạn trong hội nghị lần này.
Dĩ nhiên đó cũng không phải là đề tài thảo luận duy nhất trong hội nghị hôm nay, trên thực tế so với bản danh sách, Tô Mộc còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
- Các đồng chí, đề tài thảo luận đầu tiên trong hôm nay chính là hạng mục thu hút đầu tư của khu Cao Khai.
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Thu hút đầu tư? Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ cậu có hạng mục?
Mai Ngự Thư bình tĩnh nói.
- Phó chủ nhiệm Mai, đây chính là điều tôi muốn nói.
Tô Mộc lạnh nhạt nói, không hề có ý tứ nể mặt Mai Ngự Thư:
- Chư vị cũng biết. Thu hút đầu tư là đại sự hạng nhất trước mắt của khu Cao Khai chúng ta. Mấy hôm trước trong hội nghị tôi đã nhắc đến vấn đề thu hút đầu tư của khu Cao Khai, lời này không phải lời nói suông. Trên thực tế có lẽ một số người trong các vị cũng biết, ngày hôm qua có mấy nhà đầu tư đã đến thành phố Cổ Lan, hơn nữa sau giờ ngọ hôm nay sẽ tiến vào khu Cao Khai tiến hành khảo sát.
Mấy câu nói này khiến cho Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy đều sửng sốt. Bọn họ thật sự không nghĩ Tô Mộc lại có thể hoàn thành chuyện thu hút đầu tư nhanh như vậy. Trên thực tế chuyện tối qua ở hội sở Cẩm Tú, đích xác khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Nhưng sau khi bọn họ ghi tên họ, đã được thả ra, vì vậy Mai Ngự Thư cũng lo lắng bớt đi mấy phần.
Lúc ấy Mai Ngự Thư cũng kịp thời gọi điện thoại cho Bạch Vi Dân. Trong điện thoại Bạch Vi Dân hung hăng khiển trách hắn mấy câu, Nhưng nói gần nói xa, chuyện tối qua không có bất cứ quan hệ nào đến hắn, không phải là nhằm vào hắn, là nhằm vào người khác. Điều này khiến cho lo lắng của Mai Ngự Thư nhanh chóng biến mất. Mặc dù trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng cũng không còn ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Về phần Đậu Kiến Huy, trong lòng lại càng bất mãn. Phải biết rằng tối hôm qua trong hội sở Cẩm Tú, người bị tra hỏi không chỉ có một mình hắn. Đậu Kiến Huy chính mắt nhìn thấy nhiều người cũng bị ghi danh, cũng chính vì như vậy, cho nên hiện tại hắn lại càng tự tại. Hơn nữa Đậu Kiến Huy biết được một tin tức từ chỗ Đậu Long, hiểu chuyện tối qua, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Vì vậy hắn càng thêm yên tâm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm nay Tô Mộc triệu khai hội nghị, Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy đều không để ý....
- Thiệt hay giả?
Đậu Kiến Huy thất thanh nói.
- Phó chủ nhiệm Đậu, đây là thái độ gì? Chẳng lẽ anh cho là Tô chủ nhiệm có thể tùy ý nói ra lời này hay sao?
Lâm Hồng ở bên cạnh khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói.
- Không, tôi không có ý này.
Đậu Kiến Huy vội vàng nói:
- Tô chủ nhiệm. Tôi chỉ là cảm giác có chút bất ngờ mà thôi, không ngờ Tô chủ nhiệm mới hứa hẹn mấy ngày đã có nhà đầu tư tới cửa, đây thật sự là chuyện tốt. Nếu Tô chủ nhiệm cứ tiếp tục phát huy. Khu Cao Khai chúng ta sắp thoát khỏi nghèo khó làm giàu tới nơi rồi. Tô chủ nhiệm, cậu yên tâm. Vấn đề chỉnh đốn trật tự khu Cao Khai cứ giao cho tôi. Tôi bảo đảm sẽ làm chỉnh tề, tuyệt đối sẽ không để cho nhà đầu tư gặp phải vấn đề gì.
Ngươi bảo đảm? Tô Mộc âm thầm cười nhạt.
Tình huống khu Cao Khai như thế nào, cho dù ngươi muốn chỉnh đốn cũng có thể chỉnh đốn cái gì. Đậu Kiến Huy, đừng cho là ta không biết ngươi làm như vậy là muốn biểu đạt ý gì, đơn giản chính là muốn thổi phồng ta, gặt hái lấy lợi ích cho mình? Chẳng qua chiêu thức của ngươi thật sự có chút thấp kém, có chút bất nhập lưu.
- Tô chủ nhiệm, lần này chúng ta có thể có bao nhiêu đầu tư?
Mai Ngự Thư đưa mắt hỏi.
- Ít nhất là ba tỉ.
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Cái gì? Ba tỉ!
Con số này chẳng những khiến Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy khiếp sợ, ngay cả những người còn lại cũng không thể tin được nhìn Tô Mộc, trợn trừng mắt. Ba tỷ, đây không phải là ba mươi không phải là ba ngàn, mà là ba tỷ nhân dân tệ. Nếu thật sự đầu tư tất cả vào khu Cao Khai, tuyệt đối sẽ đưa đến tác dụng không thể đo lường đối với nơi này. Dưới tác dụng này, trên đầu mỗi người cũng sẽ có một phần chính tích phong hậu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người đều nhất thời nóng rực.
Chỉ có điều sau khi ném ra miếng thịt béo, Tô Mộc lại nói:
- Chuyện này chính là thông báo cho các vị, về phần chỉnh đốn khu Cao Khai như thế nào, hiện tại không cần đi làm những công trình thể diện. Thời gian không còn kịp nữa, tình huống như thế nào cứ để như thế ấy. Kế tiếp sẽ thảo luận đề tài thứ hai, phó chủ nhiệm Đậu, không biết anh và khoa học Phi Long có quan hệ như thế nào? Bọn họ kết luận vấn đề con đường bán đồ ăn như thế nào? Còn nữa tình huống dự trữ đất đai ở khu Cao Khai có cặn kẽ chi tiết không vậy? Các xí nghiệp còn lại rốt cuộc chỉnh đốn như thế nào?
Tô Mộc đột nhiên thay đổi đề tài, khiến cho không khí của hiện trường nhất thời trở nên nghiêm túc. Nhất là Đậu Kiến Huy, vừa rồi đang đắm chìm trong cơn sóng đầu tư sắp tới, trong nháy mắt lại toát ra một màn như vậy, thực sự khiến cho hắn cảm giác bất ngờ. Nhưng cho dù bất ngờ, nếu Tô Mộc đã lên tiếng, hắn cũng không thể không ứng phó.
Chỉ có điều nói chính xác, Đậu Kiến Huy thật sự không biết những chi tiết này.
- Tô chủ nhiệm, chuyện của khoa học Phi Long, tôi đã báo cáo với cậu, chuyện ở con đường bán đồ ăn là chuyện trong nội bộ của họ, mảnh đất kia là của khoa học Phi Long, quản ủy hội chúng ta thật sự không thể mạnh mẽ thu hồi. Về phần tình huống dự trữ đất đai của khu Cao Khai chúng ta, tôi vẫn đang sửa sang lại, nhất thời chưa có khả năng chỉnh lý, cậu không biết, những thổ địa kia thật ra rất nhiều..., vừa phức tạp vừa lộn xộn. Về phần hai xí nghiệp còn lại, tôi cũng đang tìm hiểu, nhưng dựa theo hợp đồng, người ta cũng không làm trái quy định, cho nên tôi nghĩ cũng không có hiệu quả gì lớn.
Đậu Kiến Huy nói.
- Thật sự như vậy sao?
Tô Mộc hỏi.
- Dĩ nhiên! Tô chủ nhiệm, cậu nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ không tin tưởng tôi sao?
Đậu Kiến Huy nói. Lúc nói lời này hai đầu lông mày Đậu Kiến Huy, rõ ràng toát ra một vẻ không cam lòng nồng đậm.
Nhìn ý tứ, Đậu Kiến Huy giống như đang chịu bao nhiêu ủy khuất....
Hạng người ngồi không ăn bám!
Tô Mộc nghe lời nói của Đậu Kiến Huy..., trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận. Ngươi làm quan không làm chuyện nên làm, chỉ ứng phó với nhiệm vụ trong bổn phận của mình, có ngươi làm việc như ngươi sao? Loại quan viên như ngươi còn không bằng đám lưu manh lăn lộn ngoài đường! Nếu như có thể, Tô Mộc thật sự muốn trực tiếp bãi miễn Đậu Kiến Huy ngay bây giờ.
- Tô chủ nhiệm, phó chủ nhiệm Đậu nói rất chính xác, cậu không biết, vấn đề ở khu Cao Khai chúng ta rất phức tạp, bên trong liên quan đến rất nhiều chuyện, nếu không cẩn thận sẽ tính sai. Cho nên phó chủ nhiệm Đậu đến hiện tại vẫn chưa tìm hiểu rõ tình huống dự trữ thổ địa cũng không có gì ly kỳ. Còn chuyện của khoa học Phi Long, tôi cũng biết, xí nghiệp này ban đầu là tôi dẫn vào. Chuyện ở con đường bán đồ ăn, tôi biết phó chủ nhiệm Đậu nói không sai. Hơn nữa khoa học Phi Long cũng nói, sẽ chân chính xử lý tốt, tôi nghĩ chuyện này tạm thời đừng nói nữa.
Mai Ngự Thư lạnh nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của Mai Ngự Thư, Tô Mộc thật sự muốn đứng lên, hung hăng quất hắn hai cái tát. Đây còn là người sao? Hai người bọn họ thật đúng là hình người dạng chó, chẳng lẽ không biết tối hôm qua bọn hắn đã làm chuyện gì sao?
- Tô chủ nhiệm, tôi muốn nói mấy câu.
Đúng lúc này Lâm Hồng ho khan nói.
- Nói đi! Hôm nay mọi người muốn nói cái gì cứ nói cái đó, không cần che giấu, phải biết rằng tổ khảo sát đầu tư rất nhanh sẽ tới đây, nếu vào lúc này chúng ta còn chưa giải quyết êm thấm chuyện nội bộ, làm thế nào giới thiệu cho người ta.
Tô Mộc tùy ý nói.
- Tô chủ nhiệm, tôi muốn nói là, phó chủ nhiệm Đậu làm phó chủ nhiệm phân quản hạng mục dự trữ thổ địa, nếu ngay cả những tình huống này cũng không rõ vậy thật sự là không làm tròn trách nhiệm. Hành động này tuyệt đối không thể cho phép. Nhưng tôi nghĩ phó chủ nhiệm Đậu rất có thể đã lớn tuổi, thể lực và tinh lực cũng theo không kịp. Nếu đã như vậy..., chi bằng suy nghĩ để đồng chí khác chia sẻ công việc với phó chủ nhiệm Đậu.
Lâm Hồng bình tĩnh nói.
Lời nói này rất có tài nghệ!
Con dao găm này đâm cũng ngoan độc!
Lâm Hồng vừa dứt, mí mắt mọi người bất giác đều nhảy lên, nhất là sắc mặt Đậu Kiến Huy, thoáng chốc u ám.
Một đao này, gặp máu là toi!