Lão Hổ liên? Vẻ mặt vốn có chút mệt mỏi của Từ Trung Nguyên lập tức trở nên tinh thần:
- Sao cháu lại nhắc tới Lão Hổ liên? Ông đương nhiên biết đại đội này.
- Phải đó, Tô Mộc, chuyện về Lão Hổ liên hiện tại đã có nhiều tác phẩm điện ảnh cùng truyền hình, đừng nói với tôi cậu không hề biết chút nào.
Phương Thạc ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
Tô Mộc thật không có ý nghĩ giấu diếm, lần này tới đây là muốn thông qua quan hệ của Từ lão gặp được Phó lão. Nếu Từ lão không gật đầu, dựa vào thân phận Tô Mộc đừng mong hoàn thành thỉnh cầu của Trương Lão Hổ.
- Ông nội, sự tình là như vậy…
Từ Trung Nguyên lắng nghe, sắc mặt liền trầm xuống. Tuy Lão Hổ liên không thuộc quyền chỉ huy của Từ Trung Nguyên, nếu nói sâu hơn Phó Khẩn Canh cũng không thuộc phái hệ của Từ lão. Nhưng phải biết rằng mọi người đều là quân nhân, nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh Từ Trung Nguyên làm sao có tâm tình tốt đẹp. Khi hắn nghe xong Tô Mộc giảng thuật, đã tràn đầy phẫn nộ.
- Đáng chết! Cặn bã như vậy nếu ở trước kia, ông đã trực tiếp bắn chết. Tô Mộc, chuyện này cháu làm tốt lắm, phải quản!
Từ Trung Nguyên tức giận nói.
- Lão thủ trưởng, ngài đừng nóng giận, chuyện này để tôi an bài đi.
Phương Thạc vội vàng nói.
- Cậu đi? Không cần, đây không phải chuyện của cậu.
Từ Trung Nguyên phát tiết xong lắc đầu:
- Việc này là chuyện của lão tiểu tử Phó Khẩn Canh, hẳn giao cho hắn đi xử lý. Nếu thật sự nhúng tay, hắn chưa chắc sẽ cảm ơn. Tôi biết tính tình lão tiểu tử đó, là thuộc loại động tới liền nổ tung. Nhưng việc này thật sự phải để cho hắn ra mặt mới được. Nói như vậy…
Từ Trung Nguyên có chút suy tư, liền cầm lấy điện thoại bên cạnh bấm một dãy số:
- Hẹn Phó Khẩn Canh cho tôi, nói sáng sớm mai nhà tôi có một hậu bối qua vấn an hắn.
Một cuộc điện thoại đơn giản, việc như vậy liền định ra. Làm được chuyện này cũng chỉ có Từ Trung Nguyên, nếu đổi lại người khác không cách nào hoàn thành. Từ Trung Nguyên đặt điện thoại xuống, lạnh nhạt nói:
- Đêm nay cháu ngủ ở nhà. Sáng mai sẽ có người đưa cháu đi qua. Tới lúc đó cháu chỉ cần thuật lại sự thật là được, chuyện còn lại lão tiểu tử Phó Khẩn Canh nên biết làm thế nào, cháu không cần nhúng tay.
- Dạ, ông nội!
Tô Mộc cung kính nói.
Tô Mộc cũng không rời khỏi biệt viện Tây Sơn, đêm nay ngủ lại nơi này. Nhưng khi hắn quay về phòng thì nhận được điện thoại của Lý Nhạc Thiên. Có Diệp Mộng Á, Tô Mộc cũng biết Lý Nhạc Thiên sẽ biết mình đã tới. Trên thực tế Tô Mộc cũng không định giấu diếm hắn, vốn dự định sáng mai mới gọi điện cho Lý Nhạc Thiên.
Nhưng Tô Mộc cũng không nhận lời Lý Nhạc Thiên đi ra ngoài chơi, chỉ nói mình đang ở chỗ Từ Trung Nguyên, có sự tình gì ngày mai hãy nói. Lý Nhạc Thiên cũng biết đúng mực, không tiếp tục cưỡng cầu.
Bên này trở nên an tĩnh, nhưng bên kia đã bắt đầu nghi hoặc.
Phó Khẩn Canh cũng không ở trong khu biệt viện Tây Sơn, nơi ở của hắn là một tứ hợp viện u tĩnh. Là một vị tướng quân từng tham dự thật nhiều cuộc chiến, cho dù hiện tại Phó Khẩn Canh đã lui xuống, nhưng trong lời nói cử chỉ đều có thể cảm nhận được vẻ cường thế. Mái tóc trắng xóa, chẳng những không làm cho hắn có vẻ tang thương, ngược lại còn cho người ta cảm giác nóng nảy.
- Cha, cha nói là có chuyện gì? Vì sao Từ lão đột nhiên gọi điện thoại? Còn nói hậu bối trong nhà hắn muốn tới bái phỏng cha, vấn an cha, đây là ý tứ thế nào?
Một trung niên ngồi bên cạnh Phó Khẩn Canh, nhìn khuôn mặt có thể thấy hắn có vài phần tương tự Phó Khẩn Canh.
Hắn chính là con trai út của Phó Khẩn Canh – Phó Thành Thực.
Hiện tại Phó Thành Thực đảm nhiệm chức phó sở trưởng sở nghiên cứu của quân đội, có thể nói là cán bộ kỹ thuật. Nhắc tới những âm mưu luồn cúi gì đó, hắn thật sự không am hiểu. Hôm nay đúng lúc hắn về nhà, gặp được chuyện này cho nên mới mở miệng hỏi thăm. Điều này cũng không thể trách Phó Thành Thực, dù sao địa vị của Từ lão bày ở đó, lại không có bao nhiêu liên hệ với Phó gia, vì sao đột nhiên lại gọi cuộc điện thoại vừa rồi?
Hơn nữa đã tới cấp độ của Từ lão cùng Phó lão, có đôi khi có vài lời không cần giáp mặt mới có thể nói!
- Con hỏi cha, cha đi hỏi ai! Không nghĩ ra thì không cần nghĩ, con thật lâu mới về một chuyến, đêm nay cùng cha uống vài chén nói sau. Ngày mai chờ gặp hậu bối kia hết thảy đều sẽ rõ ràng.
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Cha, cha lại muốn kéo theo con? Cha phải nhớ mẹ quản thật nghiêm đâu.
Phó Thành Thực nghe nhắc tới uống rượu lập tức ủ rũ.
- Vô nghĩa, cha chỉ có chút sở thích này, nếu vậy cũng tước đoạt, cha sống còn có ý nghĩa gì. Nhanh lên, chẳng lẽ còn muốn lão tử tự mình bãi rượu hay không?
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Dạ, dạ, con đi an bài.
Phó Thành Thực vội vàng nói.
Thật là một đôi cha con thú vị!
Phó Khẩn Canh, đừng xem tên của hắn thật quê mùa, nhưng quê mùa tới đáng yêu, quê mùa tới thực thành. Phó Khẩn Canh xuất thân từ nông thôn, nếu ai lấy tên của hắn giễu cợt hắn, hắn phải lý luận một trận với đối phương. Nhưng hiện giờ đã không còn ai dám đem chuyện này ra nói.
- Từ lão tổng, rốt cục ông muốn ra vấn đề gì cho tôi đây?
Phó Khẩn Canh lẩm bẩm nói.
Sáng hôm sau.
Tô Mộc mang theo đồ vật mà Trương Lão Hổ đưa cho hắn, ngồi trên xe do Từ Trung Nguyên an bài rời khỏi biệt viện Tây Sơn. Có xe của Từ lão, một đường thông suốt. Cho dù đi vào tứ hợp viện cũng không ai dám tiến lên ngăn cản. Đương nhiên đây là do Phó Khẩn Canh sớm dặn trước, đợi khi Tô Mộc xuống xe đi vào trong nhà, rốt cục gặp được Phó Khẩn Canh trong truyền thuyết.
- Chào Phó lão!
Tô Mộc vội vàng nói.
Phó Khẩn Canh cũng không mở miệng nói chuyện, quét mắt nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, trong mắt bắn ra tinh quang làm cho Tô Mộc cảm giác đối phương giống như một đầu lão hổ, gắt gao đánh giá chính mình. May mắn chỉ lướt qua liền biến mất, nếu còn tiếp tục nhìn chằm chằm, Tô Mộc cũng không biết mình có thể tiếp nhận được loại áp lực tâm lý này hay không. Những vị lão tướng quân như thế, không có một người nào là đơn giản.
- Cậu chính là hậu bối mà Từ lão đã nói?
Phó Khẩn Canh chậm rãi mở miệng hỏi.
- Dạ, cháu chính là hậu bối mà ông nội đã nói với ngài, Tô Mộc!
Tô Mộc đáp.
Ông nội? Tâm tư Phó Khẩn Canh chợt động, nghĩ tới đoạn thời gian trước ở trong thủ đô truyền lưu một sự kiện, hiện tại xem ra quả nhiên là thật sự.
- Cậu tên là Tô Mộc, chẳng lẽ là cháu nuôi mà Từ lão đã nhận thức?
- Dạ, chính là cháu!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Không nghĩ tới ah, Từ lão lại nhận thức cậu làm cháu nuôi. Nhưng cậu tới đây rốt cục là vì chuyện gì? Tôi không thích những trò tâm địa gian giảo, cậu có việc thì cứ nói thẳng, có phải Từ lão có chuyện gì cần cậu chuyển cáo cho tôi.
Phó Khẩn Canh hỏi.
Từ đầu tới cuối Phó Khẩn Canh không cho rằng Tô Mộc tìm mình là vì hắn, bởi vì làm vậy thật quá hoang đường. Ở trong lòng Phó Khẩn Canh, chỉ nghĩ Từ Trung Nguyên có chuyện gì cần báo trước với mình, nhưng là chuyện gì đây? Chẳng lẽ gần đây trong quân đội có hành động gì lớn hay sao? Nếu thật sự là vậy, chính mình cần cẩn thận ứng đối.
Tô Mộc nhiều ít hiểu được tâm tư của Phó Khẩn Canh, nhưng hắn vẫn đúng mực nói:
- Phó lão, kỳ thật lần này cháu tới đây không có quan hệ gì với ông nội. Cháu chỉ nhờ quan hệ của ông nội muốn tới bái phỏng ngài. Thứ nhất là muốn vấn an ngài, thứ hai là vì một nguyên nhân, là muốn mang tới một ít lễ vật cho ngài.
- Lễ vật? Cậu tặng quà cho tôi?
Phó Khẩn Canh cau mày hỏi.
- Phó lão, ngài đừng hiểu lầm, không phải cháu muốn tặng quà cho ngài, là có người khác muốn tặng quà cho ngài! Cháu chỉ thay mặt chuyển giao.
Tô Mộc nói.
Thay mặt chuyển giao? Phó Khẩn Canh càng nghe càng thấy hồ đồ, Phó Thành Thực đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Mộc nói:
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Có lẽ cậu còn không biết cha của tôi xưa nay chưa từng nhận lễ vật của người khác, nếu cậu muốn nhờ lễ vật mong cha tôi hứa điều gì, chỉ vô ích thôi.
Nếu không nghĩ tới Tô Mộc là cháu nuôi của Từ lão, lời nói của hắn sẽ càng thêm nghiêm khắc.
- Phó lão, cháu nghĩ ngài đã thật hiểu lầm, ngài nên xem lễ vật trước rồi nói sau. Phần lễ vật này cháu nghĩ ngài có ấn tượng!
Nói xong Tô Mộc lấy ra bình trà tráng men, ngay nháy mắt vẻ mặt Phó Khẩn Canh lập tức biến thành sửng sốt.
Phó Thành Thực lần đầu tiên thấy phản ứng này của cha mình!
Thân hình Phó Khẩn Canh thoáng run rẩy lên, hai tay kích động vươn tới, trên mặt lộ vẻ chấn kinh không hề che giấu. Lúc này hắn đứng bật dậy, có chút thật cẩn thận đem bình trà ôm trong tay, ngón tay run rẩy vuốt ve.
- Là bình trà của Lão Hổ liên!
Phó Thành Thực thoáng ngạc nhiên, khi hắn nhìn thấy rõ đầu hổ trên nắp bình trà vẻ mặt không khỏi khiếp sợ.
Không ngờ là bình trà tráng men của Lão Hổ liên!
Là người của Phó gia, không có ai không biết lịch sử của bình trà này!
Ở Phó gia cũng có bình trà như thế, hơn nữa Phó Thành Thực còn biết bình trà này không chỉ có một bình, mà lão hổ bên trên là do Phó Khẩn Canh tự mình khắc lên.
Vật gì cũng có thể làm giả, nhưng vật này không thể nào!
Nhưng bình trà này vì sao nằm trong tay Tô Mộc? Hắn vừa nói là người khác giao cho hắn, để cho hắn chuyển giao, người kia là ai? Chẳng lẽ đối phương là người của Lão Hổ liên? Không có khả năng! Ngay lúc đó Lão Hổ liên cũng đã toàn quân bị diệt, tất cả đều chết trận, vì sao còn có người có được bình trà này?
Chẳng lẽ Tô Mộc thông qua con đường nào khác đem tới tay? Vì vậy mang tới gặp Phó Khẩn Canh đòi chỗ tốt? Không đúng! Sau lưng Tô Mộc là Từ lão, có Từ lão ở đây, Tô Mộc không cần đi nhờ vả Phó Khẩn Canh.
Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Ngay lúc Phó Thành Thực định lên tiếng hỏi, Phó Khẩn Canh đã gấp gáp chụp lấy hai tay Tô Mộc, vội vàng hỏi:
- Nhanh nói cho tôi biết, cậu từ nơi nào lấy được bình trà này?