Có trả giá sẽ có hồi báo, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi. Muốn không làm mà hưởng là không khả năng, trừ phi là bánh nướng từ trên trời rơi xuống. Mà người nào cũng biết, loại xác suất này vô cùng bé nhỏ. Chân lý như vậy ở trong quan trường càng thêm thật sự, muốn được tới tin tức gì, nhất định phải có điều trả giá. Nếu không có trả giá đã nghĩ muốn lấy được tin tức, không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Thật hiển nhiên, hiện tại Tô Mộc đã thành công.
Đúng vậy, Yến Nguyệt Dung là người của Bạch Vi Dân, người nào cũng biết điều này, nhưng cũng không có nghĩa là Yến Nguyệt Dung không có tự chủ của mình. Thử nghĩ một người phụ nữ như vậy, có thể trở thành ủy viên thành ủy, hơn nữa còn là một bí thư khu ủy, dưới tình huống như thế Yến Nguyệt Dung làm sao là một người phụ nữ bình thường! Nếu muốn nói Yến Nguyệt Dung có mờ tối với Bạch Vi Dân, đó mới là thiếu não.
Tô Mộc đánh cuộc chính là địa vị của Yến Tiễn trong lòng Yến Nguyệt Dung, thật hiển nhiên lần này thành công.
- Tô Mộc, gần đây Chu chủ tịch rất có hứng thú đối với việc mời đầu tư trong khu cao tân các vị.
Lời nói của Yến Nguyệt Dung vang lên bên tai Tô Mộc, đổi lại là người khác sẽ bị câu nói mơ hồ này làm choáng váng, nhưng Tô Mộc thì không thể nào. Hắn biết Yến Nguyệt Dung tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, nếu đã nói ra nhất định là có nguyên nhân, nếu hắn không đoán sai, có quan hệ tới việc Chu Mai Lâm muốn nhắm vào khu cao tân.
Chu Mai Lâm là ai? Đó là phó chủ tịch Cổ Lan thị, được phân công quản lý toàn bộ công tác mời đầu tư trong thành phố, có thể nói không chút nào khoa trương, hắn chính là quan chức thượng cấp trong một số công việc nhất định của Tô Mộc. Nếu Chu Mai Lâm muốn làm ra chuyện gì nhắm vào khu cao tân, Tô Mộc thật không biện pháp làm gì hắn.
- Chu Mai Lâm? Là người của ai?
Tô Mộc thật không biết Chu Mai Lâm đứng về phía người nào, nhưng nếu từ miệng Yến Nguyệt Dung nói ra, nhất định sẽ không đứng trong đội ngũ của Lý Hưng Hoa.
- Yến bí thư, tôi đã biết.
Tô Mộc gật gật đầu, bước xuống xe.
Mãi tới khi thân ảnh Tô Mộc biến mất, trên mặt Yến Nguyệt Dung chợt lộ ra cảm giác thần bí:
- Tô Mộc, hi vọng anh không làm hại tới Yến Tiễn. Tôi có thể nhìn ra Tiễn nhi thật có hứng thú với anh. Nếu như anh có thể giúp được Tiễn nhi, tôi sẽ giúp đỡ anh. Nhưng nếu anh làm chuyện gì ngụy hại tới hắn, đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Cho dù anh là ái tướng của Lý Hưng Hoa, tôi cũng phải kéo anh xuống ngựa.
Huyện quan không bằng hiện quản, từ xưa chính là phương pháp duy nhất.
Hội nghị thường ủy dưới sự chủ trì của Lý Hưng Hoa rất nhanh diễn ra. Mà Tô Mộc vẫn chưa rời khỏi đại viện thành ủy. Hắn theo an bài của Hoàng Lam, tạm thời chờ đợi bên ngoài văn phòng của Lý Hưng Hoa. Đương nhiên hắn cũng không ngồi chờ một mình, mà đang nói chuyện với đệ nhất thư ký Cổ Lan thị - Lê Cường.
Nhắc tới Lê Cường, thật sự mạnh mẽ hơn Cố Lễ rất nhiều.
Chỉ vài câu nói, Tô Mộc đã biết Lý Hưng Hoa nhìn trúng hắn là vì sao, hắn thật sự không tệ. Tố chất của thư ký hắn đều đạt tới, không hề có cảm giác cả vú lấp miệng em, là loại bình thản mang theo cảm giác uy nghiêm của một thư ký bí thư thành ủy.
Tô Mộc cũng không quen thuộc lai lịch của Lê Cường, thậm chí hắn cũng không biết Lý Hưng Hoa đổi thư ký lúc nào. Mà Cố Lễ bị điều động đi đâu, tới bây giờ Tô Mộc cũng không nhận được tin tức.
- Lê ca, anh lớn hơn tôi, sau này phải nhờ vào anh chiếu cố.
Tô Mộc cười nói.
- Tô lão đệ, nếu nói như vậy xem như tôi nhờ lớn. Còn nói chiếu cố gì đây, sau này liên hệ nhiều hơn là được.
Lê Cường cười nói.
Trong lòng hai người đều rõ ràng, bọn họ đều là người của Lý Hưng Hoa. Nếu như nói giữa hai người không đạt tới quan hệ hài hòa, tình huống sẽ nghiêm trọng. Cho nên chỉ thoáng hàn huyên một chút, hai người xem như đã quen thuộc.
- Biết lần này mời dự họp hội nghị thường ủy sẽ thảo luận nội dung gì không?
Lê Cường cười hỏi.
- Lê ca, đây là anh khó xử tôi rồi, tôi làm sao biết được.
Tô Mộc lắc đầu.
- Lần này ngoại trừ thương lượng chuyện của Phó lão, còn có một đề tài thảo luận, đó chính là tiến hành nghiên cứu ban lãnh đạo hội quản ủy khu cao tân.
Lê Cường nói, đây xem như trực tiếp tặng một phần lễ vật cho Tô Mộc.
Tuy Tô Mộc rất nhanh sẽ biết, nhưng có thể nghe được tiếng gió từ miệng Lê Cường, cũng thật trân quý.
- Lê ca, lộ ra một chút thôi.
Tô Mộc nói.
- Chuyện cụ thể tôi cũng không biết rõ ràng, nhưng tôi biết lần này chỉ sợ Mai Ngự Thư không được, trên người hắn có vấn đề thật nghiêm trọng, đều do Đậu Kiến Huy cung khai đi ra. Còn nữa, chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội Khương Nhiên, hắn cũng có vấn đề, sợ rằng phải bị điều tra. Như vậy đã để trống mấy chỗ, anh nói không thảo luận việc nhân sự quản ủy hội làm sao được đây?
Lê Cường nói.
Chỉ vài câu nói này khiến Tô Mộc cảm thấy thật khiếp sợ!
Tô Mộc biết Mai Ngự Thư khẳng định có vấn đề, chỉ thấy hắn chủ động xin về hưu là biết được, nhưng Tô Mộc thật không ngờ Đậu Kiến Huy lại trực tiếp đem Mai Ngự Thư giũ đi ra. Về phần Khương Nhiên, Tô Mộc thật sự không nghĩ tới người này nhìn qua là kẻ hai mặt, thế nhưng cũng có vấn đề. Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù họ muốn nói có quan hệ với hắn cũng phải nghĩ kỹ lại, việc này không có quan hệ gì với hắn.
Là do chính mông các người không sạch sẽ, còn oán được ai?
Nhưng cho dù có thảo luận, muốn ở trong thời gian ngắn thương lượng ra nhân tuyển vào ban lãnh đạo quản ủy hội cũng là chuyện không thực tế. Phải biết rằng Mai Ngự Thư cùng Khương Nhiên còn chưa bị bắt, nếu ở đây thảo luận không khỏi có chút quá mức. Hơn nữa cho dù muốn thương lượng, không tin các người sẽ không trưng cầu ý kiến của tôi. Tuy rằng quan chức của tôi không lớn, nhưng phải biết rằng tôi chính là người đứng đầu chân chính của quản ủy hội.
Nhưng nếu quả thật cần điều chỉnh ban lãnh đạo hội quản ủy, bên cạnh hắn có người thích hợp hay sao?
Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc không ngừng lướt qua một dãy tên tuổi người khác.
- Trước kia Lê ca công tác ở nơi nào vậy?
Đương nhiên ý nghĩ như vậy nhanh chóng bị Tô Mộc gạt sang bên, bởi vì hiện tại không cần làm như thế. Hắn tin tưởng Lý Hưng Hoa sẽ có lời giải thích cho hắn hài lòng. Ở trước đó việc hắn cần làm chính là bình tĩnh đối mặt, thay vì suy nghĩ việc này còn không bằng tiếp tục kéo quan hệ với Lê Cường.
- Tôi sao? Trước kia tôi công tác trong trường đảng thành ủy Cổ Lan thị.
- Trường đảng thành ủy?
- Phải, sao vậy, không tin sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng mười giờ sáng thân ảnh Lý Hưng Hoa rốt cục xuất hiện bên ngoài văn phòng. Lê Cường cùng Tô Mộc nhanh chóng đứng lên, Lý Hưng Hoa đảo mắt nhìn qua hai người, lại hướng Tô Mộc gật gật đầu.
- Tô Mộc, theo tôi vào đi!
- Dạ!
Tô Mộc đứng dậy đi theo Lý Hưng Hoa, mà Lê Cường rót trà cho hai người xong liền lui ra ngoài. Mặc dù hắn là thư ký của Lý Hưng Hoa, nhưng mới nhậm chức thời gian quá ngắn, muốn trở thành tâm phúc cũng phải cẩn thận làm việc. Mà làm tốt quan hệ với Tô Mộc chính là một trong những điều trọng yếu.
Tô Mộc là ai? Người khác không biết, nhưng Lê Cường hiểu thật rõ ràng, người này là tâm phúc tuyệt đối của Lý Hưng Hoa. Lý Hưng Hoa có thể từ Thanh Lâm thị điều động Tô Mộc qua đây, đã có thể nói rõ vấn đề.
Khi trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Lý Hưng Hoa mỉm cười nhìn Tô Mộc, thật hài lòng gật đầu, một màn này làm Tô Mộc cảm thấy bất đắc dĩ:
- Lý thúc, ngài có ý tứ gì đây? Ánh mắt của ngài như vậy, thật có chút giống như đang nhìn con rể.
Nếu lời này bị Lê Cường nghe được, nhất định sẽ càng thêm khiếp sợ. Hắn sẽ biết suy đoán của mình còn chưa đủ trọng lượng, quan hệ giữa Tô Mộc cùng Lý Hưng Hoa còn thân mật hơn hắn tưởng tượng.
Trên thực tế đúng là như thế, cho nên Tô Mộc mới dám nói chuyện như vậy.
Quan hệ giữa Tô Mộc cùng Lý Hưng Hoa đã không cần nhiều lời, bởi vì quan hệ cùng Diệp An Bang đã đem hai người thật sự trói chặt vào nhau. Lý Hưng Hoa biết thân phận Tô Mộc, càng thêm hiểu rõ trọng lượng của Tô Mộc trong lòng Diệp An Bang. Cho nên nhìn thấy thái độ của Tô Mộc, hắn càng cảm thấy vui vẻ.
- Tiểu tử, còn muốn làm con rể của tôi sao? Chức con rể của cậu đã sớm có người dự định, nếu tôi còn dám tuyển cậu làm con rể, bị nha đầu Diệp Tích biết được, không lấy gậy đánh tôi được à.
Lý Hưng Hoa cười nói.
- Lý thúc, vậy ánh mắt này của ngài là có ý gì?
Tô Mộc nhún vai hỏi.
- Lần này chuyện của Phó lão cậu làm rất tốt, nếu không nhờ cậu mật báo trước, chỉ sợ lần này tôi sẽ gặp xui xẻo. Đây là công lao của cậu, Lý thúc ghi ở trong lòng.
Lý Hưng Hoa cười nói.
- Lý thúc, nếu ngài thật muốn thưởng cho tôi, đừng ghi trong lòng, chỉ cần đem danh sách điều chỉnh nhân sự hội quản ủy cho tôi là được. Rốt cục ban lãnh đạo hội quản ủy sẽ thay đổi ra sao, nói cho tôi nghe một chút đi.
Tô Mộc nói.
- Tiểu tử, thì ra đang chờ tôi ở đây sao.
Lý Hưng Hoa nói.
- Sao vậy? Lý thúc, chẳng lẽ hội nghị khi nãy thương lượng đúng là chuyện này sao? Kết quả của Mai Ngự Thư cùng Khương Nhiên thế nào?
Tô Mộc hỏi.
- Không cần xen vào hai người bọn họ, họ gây tội thì phải chịu tội. Mai Ngự Thư bị tình nghi liên quan tới sự kiện công ty Phi Long, đã bị ban kỷ luật thanh tra song quy. Về phần Khương Nhiên bởi vì vấn đề khác, lần này cũng phải xuống sân khấu. Ban lãnh đạo quản ủy hội đúng là rách nát, nhiều năm qua khu cao tân không cách nào phát triển đều liên quan tới ban lãnh đạo hội quản ủy, lần này bọn hắn đừng nghĩ sẽ có kết cục tốt.
Lý Hưng Hoa đằng đằng sát khí nói.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt của Lý Hưng Hoa, đáy lòng yên lặng than thở cho nhóm người trong hội quản ủy, xem ra lần này Lý Hưng Hoa thật sự mượn cớ gây chiến.
Ban lãnh đạo hội quản ủy nhất định phải được điều chỉnh, thay máu!
Nhưng sẽ thay đổi như thế nào?
Mình có thể đạt tới ích lợi lớn nhất không?