Quan Bảng

Chương 671: Anh ta là nam nhân của tôi

Cảnh Sơn hội sở, đây là hội sở rất có thế lực và nội tình ở cảng đảo, người có thể biết rõ tổng giám đốc nơi này ít tới đáng thương. Nhưng ai cũng biết ở nơi như cảng đảo mở hội sở như thế này tuyệt đối là chuyện không đơn giản. Mà trên thực tế chỉ cần là người có thân phận ở cảng đảo đều được người trong nhà dặn dò, nếu có hoạt động gì cứ tổ chức tại Cảnh Sơn hội sở là không có vấn đề, nhưng nếu như không cần thiết thì tuyệt đối đứng gây chuyện ở nơi đây.

Dưới dạng quy tắc ngầm này, Cảnh Sơn hội sở có thể nói thanh danh hiển hách..

Cũng chính bởi vì thanh danh như vậy, cho nên Lương Liệt mới tổ chức giám bảo đại hội tại đây.

Nhân viên công tác của Lập Tín, Duy gia, Thượng Hợp ba nhà đã sớm có chuẩn bị, tùy thời sẽ bắt đầu đại hội.

- Các vị nói Khuynh Thành sẽ tới không?

Dương Lập Nhân thấp giọng hỏi.

- Đương nhiên, nếu lần này Khuynh Thành không tới, về sau cũng không có mặt mũi nào lăn lộn tại đây nữa.

Hà Tiếu nói.

- Đúng vậy, cho dù biết rõ thất bại cũng sẽ tới. Tôi hiện tại không lo lắng Khuynh Thành có tới hay không, lão Dương, anh chuẩn bị đồ vật thế nào rồi? Vài món đồ chơi kia đã chuẩn bị tốt chưa?

Trương An Kỳ lo lắng hỏi.

Trong lòng ba người, Khuynh Thành thua là đương nhiên, lo lắng chẳng qua là lo lắng vài món đồ chơi của Lương Liệt đưa ra. Phải biết rằng những đồ chơi kia lai lịch bất chính, nếu thật sau này bị điều tra, truy cứu tới ba nhà bọn họ thì không ai có thể trốn được. Đương nhiên, đứng mũi chịu sào tự nhiên là Lập Tín.

- Tôi làm chuẩn bị, nhưng ai biết có kẻ nào cố ý lộ ra ngoài hay không. Việc hôm nay cần hai vị hỗ trợ nhiều, tranh thủ tạo thanh thế cho giám bảo đại hội, chỉ cần thanh thế lớn thì lực chú ý vào đấu giá hội sẽ giảm bớt. Hy vọng có thể dựa vào thủ đoạn như vậy lừa dối vượt qua kiểm tra.

Dương Lập Nhân bất đắc dĩ nói.

- Chúng tôi sẽ giúp anh!

Hà Tiếu gật gật đầu.

Ba nhà hiện tại bị buộc chung một con thuyền. Ai cũng chạy không thoát, không giúp đỡ thì sao được?

Lương Liệt đã sớm tới đây rồi. Hắn cũng không có ngồi chung chỗ với đám người Dương Lập Nhân, mà là ít xuất hiện ngồi tại chỗ khác. Nhưng phải biết rằng thân phận của hắn còn đó, cho dù muốn ít xuất hiện cũng khó, bên người luôn có không ít người tới ân cần hỏi han. Tâm tình Lương Liệt hôm nay tốt thần kỳ. Đối với những người này, bất kể là ai tới cũng tươi cười đáp lại.

Tiêu Huân như một bình hoa ngồi bên cạnh Lương Liệt, nét mặt tươi cười như hoa, kiếm đủ mặt mũi cho hắn.

- Lương thiếu, bọn chúng tới rồi!

Tiêu Huân đột nhiên nói ra.

Khi Tiêu Huân vừa nói thế, ở cửa ra vào có vài bóng người, cầm đầu đương nhiên là Diệp Tích, bên người này là đám người Thích Nhan đang theo sát, Tô Mộc cũng không có cao điệu, chỉ đi bên cạnh nàng, mà không ai nhìn qua Tô Mộc. Cho rằng chỉ là tùy tùng của Diệp Tích. Trên thực tế nếu như không phải đã biết rõ, Lệnh Hậu Học cũng hoài nghi nam nhân như Tô Mộc làm thế nào trở thành bạn trai của Diệp Tích.

Diệp Tích hôm nay không thể nghi ngờ là chói lọi nhất, một thân quần áo vừa vặn, phụ trợ khí chất của nàng thật tinh tế. Hiện tại nàng giống như nữ vương đang đi dò xét lãnh địa của mình. Tất cả ánh mắt nhìn qua Diệp Tích đều tỏa sáng, đáy lòng cảm khái, nữ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, làm sao lại xinh đẹp như vậy. Còn có khí chất như thế, làm sao cho nữ nhân khác sống chứ?

Hiển nhiên Diệp Tích xuất hiện lập tức áp đảo tất cả nữ nhân tại đây.

Lương Liệt nhìn thấy Diệp Tích lần đầu tiên thì tim đập rộn ràng, đáy mắt mang theo dục vọng tham lam, hơi đứng dậy, cười nói:

- Diệp tổng, cô cuối cùng cũng tới, tôi còn cho rằng Khuynh Thành sẽ không tới đấy.

- Lương tổng, hôm nay có giám bảo đại hội sao tôi không tới chứ. Nơi này có nhiều nhân sĩ đồng nghiệp như thế, tôi xem như thiên đại chuyện, cũng không thể lãnh đạm bọn họ.

Diệp Tích lạnh nhạt nói, ánh mắt tùy ý đảo qua toàn trường.

Câu nói này lập tức khiến người khác sinh lòng hảo cảm. Phải biết rằng Lương Liệt từ khi tới đây đều ngồi tại chỗ, toát ra khí tức quần là áo lượt hung hăng càn quấy. Mà Diệp Tích người ta thì sao? Một câu nhân sĩ đồng nghiệp đã cho người khác đủ mặt mũi. Thế giới này chính là như vậy, muốn người khác tôn kính, ngươi cần phải tôn kính người khác. Không kính người ta mà muốn được người ta kính trọng, đây là chuyện hoang đường viễn vông.

Lương Liệt nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, nhưng mà nhanh chóng khôi phục như ban đầu, đảo qua Diệp Tích, ánh mắt nhìn lên người Lệnh Hậu Học, nói:

- Lệnh lão, thật không ngờ Diệp tổng thật có thể thỉnh động ngài rời núi!

- Dễ nói dễ nói!

Lệnh Hậu Học qua loa nói.

Diệp Tích ah, ngươi cho Lệnh Hậu Học đi ra, đây là tự tìm diệt vong!

Hắc hắc, nhưng mà diệt vong này ta ưa thích, nếu ngươi diệt vọng, ý nghĩa buổi tối hôm nay ngươi sẽ nằm trên giường lớn của bổn thiếu gia. Nghĩ đến Diệp Tích sắp hầu hạ dưới háng của mình, bụng dưới Lương Liệt nóng lên.

Tô Mộc đứng ở bên cạnh, ánh mắt tập trung vào Lương Liệt, ánh mắt dị thường của Lương Liệt nhanh chóng tiến vào mắt của hắn. Khi nhìn thấy Lương Liệt cũng dám đánh chủ ý dâm đãng với Diệp Tích, đáy mắt Tô Mộc bắn ra tinh quang, khóe miệng của hắn cong lên tà mị.

Lương Liệt, thật không biết hôm nay là ai tự tìm đường chết a.

Tập đoàn Lương thị sao? Ngươi cho rằng tập đoàn Lương thị của ngươi nói là tính toán? Chờ xem, ta sẽ cho ngươi thất bại thảm hại.

Phân biệt ngồi xuống, giám bảo đại hội cũng chuẩn bị bắt đầu. Hôm nay quá trình giám bảo đại hội diễn ra thế nào, Tô Mộc đã từ miệng Thích Nhan biết rõ. Cái gọi là giám bảo đại hội chia làm ba cửa, tự nhiên thi hành chế độ ba ván hai thắng. Ván đầu tiên là chưởng nhãn, là hình thức bình thường nhất, nói đúng hơn là ba nha xuất đồ vật ra, Khuynh Thành bên này đứng ra xem xét thật giả.

Ván thứ hai là mê nhãn, tên như ý nghĩa, nói đúng hơn là hội trường xuất ra một đám đồ, những đồ chơi này sẽ không phải của ba nhà Lập Tín, mà là thông qua con đường khác đạt được, những đồ chơi này ba nhà trước đó không biết thật giả, Khuynh Thành bên này sẽ giám định với ba nhà kia, từ trong đám đồ chơi này tìm ra thật giả. Mà quá trình này làm người ta líu lưỡi.

Bởi vì thời gian chỉ có năm phút đồng hồ!

Ván thứ ba là dân gian, ý tứ rất đơn giản, chính là những vật cất chứa, phóng viên cugx không cần phân biệt được ai, chỉ cần là thu được thiệp mời, người xuất hiện ở đây, chỉ cần trong tay các ngươi có thể xuất ra đồ chơi liền có thể giao cho bốn nhà xem xét. Đương nhiên số lượng có hạn, bốn nhà xem xét kiện đồ vật đó, ai có thể đoán được thiệt giả thì thắng.

Từ đầu đến cuối Khuynh Thành không được phép xuất đồ vật gì ra.

Cái gọi là giám bảo đại hội chính là muốn Khuynh Thành không thể gia nhập thị trường, ba nhà tổ chức làm khó Khuynh Thành. Ba nhà này đạt hiệp định với Khuynh Thành, chỉ cần Khuynh Thành có thể thắng hai lần, như vậy về sau Khuynh Thành có thể tùy ý kinh doanh đồ cổ tại cảng đảo. Không chỉ như thế, bọn họ có thể mở rộng cửa châu báu cho Khuynh Thành. Nhưng nếu như Khuynh Thành thất bại, như vậy thực xin lỗi, Khuynh Thành ngay cả chuyện giám định đồ cổ còn không được, vậy thì nói chi là mua bán châu báu.

Đây là mục đích của giám bảo đại hội!

Không có gì công bằng đáng nói, Diệp Tích biết rõ, Khuynh Thành phải tham gia, mà ba nhà này tất nhiên sẽ chén ép Khuynh Thành. Nhưng nếu Khuynh Thành mượn cơ hội này nổi danh, không thể nghi ngờ là phương thức tuyên truyền tốt nhất, Khuynh Thành có thể dựa vào giám bảo đại hội mà dương danh.

Nguy hiểm lớn thì hồi báo cao, đây là Diệp Tích đánh bạc!

Vốn Diệp Tích không có bao nhiêu phần thắng, nhưng theo Tô Mộc đã đến, Diệp Tích biết rõ đánh bạc lúc trước là anh minh cỡ nào. Hôm nay trên giám bảo đại hội tuyệt đối sẽ làm Lập Tín ba nhà cầm đá nện chân mình.

- Lương thiếu, nếu như có thể thì chúng ta bắt đầu thôi.

Dương Lập Nhân đi tới hỏi.

- Bắt đầu đi!

Lương Liệt ngạo nghễ gật gật đầu.

- Tốt!

Dương Lập Nhân nói xong cũng đi lên đài chủ tịch, hôm nay giám bảo đại hội giao cho ai hắn cung lo lắng, cho nên dứt khoát hắn tự mình chủ trì. Chuyện này đã lâu rồi hắn chưa làm qua, nhưng không có cách nào, ai bảo đây là do Lương Liệt điều khiển phía sau màn.

Dương Lập Nhân đảo qua toàn trường, sau khi tiếng bàn luận biến mất, mỉm cười nói:

- Chư vị, hôm nay tổ chức giám bảo đại hội tại Cảnh Sơn hội sở, là Lập Tín, Duy gia cùng Thượng Hợp liên hợp Khuynh Thành tổ chức. Mục đích rất đơn giản, đó chính là phổ cập tri thức đồ cổ, sinh động thị trường đồ cổ, để tất cả mọi người biết đồ cổ là thế nào...

Lời dạo đầu đơn giản qua đi, Dương Lập Nhân nói:

- Hiện đang tiến hành ván đầu tiên, chưởng nhãn!

Khi Dương Lập Nhân nói ra, phía trước có ba vật phẩm bài ra, mỗi kiện vật phẩm đều có vải đỏ đắp lên, lộ ra vẻ thần bí. Cùng lúc đó chuyên gia giám định của ba nhà đi lên, ánh mắt ba người này rất khôn khéo, nhìn qua là người chìm đắm trong đạo này nhiều năm.

- Diệp tổng, bây giờ là tới phiên Khuynh Thành lên nha? Lệnh lão, lên đi.

Lương Liệt cười nói.

- Lương thiếu, tôi muốn anh hiểu lầm, Khuynh Thành không phải tôi!

Lệnh Hậu Học lạnh nhạt nói.

- Không phải ngìa?

Lương Liệt là thực giật mình, vì sao không phải là Lệnh Hậu Học?

Mà rất nhanh Lương Liệt nhìn thấy Tô Mộc chậm rãi đứng lên, nện bước trầm ổn đi lên phía trước. Lương Liệt nhìn bóng lưng Tô Mộc, trong mắt mang theo nghiền ngẫm.

- Diệp tổng, không phải chứ? Còn trẻ như vậy? Cô không đùa đấy chứ? Hắn là ai? Tôi chưa từng nghe nói qua hắn.

Diệp Tích nhìn bóng lưng Tô Mộc, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.

- Anh ta là nam nhân của tôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất