Hạ Tiểu Xuyên cho tới bây giờ cũng không tin trên thế giới này còn có cái gọi là lương tâm, lương tâm như vậy cho dù có, cũng chỉ là thứ đồ chơi. Thứ đồ chơi này trị giá bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền một cân? Trên địa bàn huyện Hoa Cổ, thật sự không có chuyện gì Hạ Tiểu Xuyên hắn không làm được. Bất kể là quyền hay là tiền, Hạ Tiểu Xuyên luôn có thể tùy ý giải quyết. Dưới tình huống như thế, thứ đồ chơi như lương tâm, thật sự bị Hạ Tiểu Xuyên cho chó ăn rồi.
Có lẽ ngươi sẽ hỏi Hạ Tiểu Xuyên là ai? Tại sao hắn có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?
Thật ra thì cái này rất đơn giản, bởi vì Hạ Tiểu Xuyên chính là cháu ruột của chủ tịch hóa chất Húc Thịnh Hạ Hà, là cháu ruột huyện trưởng huyện Hoa Cổ Hạ Sơn, có thân phận cháu ruột của hai người này, ở huyện Hoa Cổ Hạ Tiểu Xuyên có thể tha hồ diễu võ dương oai.
Một người cháu có thể như vậy không? Thật sự là có thể, ai bảo ba huynh đệ Hạ gia, lão Đại Hạ Sơn, lão Nhị Hạ Hà, đều không có nhi tử, chỉ riêng lão Tam sinh được một nhi tử là Hạ Tiểu Xuyên? Trong loại gia tộc trọng nam khinh nữ như Hạ gia, sự ra đời của Hạ Tiểu Xuyên đại biểu cho rất nhiều chuyện, ý nghĩa Hạ gia có người nối dõi tông đường. Loại tình huống này, bất kể là Hạ Sơn hay là Hạ Hà, cũng rất cưng chiều Hạ Tiểu Xuyên, trình độ cưng chiều như vậy ngay cả Hạ Địa cũng không có cách nào so sánh được.
Từ lâu Hạ Tiểu Xuyên làm chuyện vô liêm sỉ gì, cũng sẽ không đi tìm Hạ Địa, mà sẽ đi tìm nhị thúc Hạ Hà. Bởi vì Hạ Hà thương yêu hắn nhất, xem Hạ Tiểu Xuyên như chính con đẻ của mình. Vì thế không tiếc để cho một người chưa tốt nghiệp trung học đệ nhị như Hạ Tiểu Xuyên đảm nhiệm phó tổng giám đốc hóa chất Húc Thịnh. Dĩ nhiên chức phó tổng chỉ là hư danh mà thôi. Hạ Tiểu Xuyên thật sự không đến mức gây ra chuyện hồ đồ gì với hóa chất Húc Thịnh.
Hạ Tiểu Xuyên không những không gây ra chuyện hồ đồ với hóa chất Húc Thịnh, ngược lại càng coi trọng hóa chất Húc Thịnh. Bởi vì mất đi hóa chất Húc Thịnh, Hạ Tiểu Xuyên hắn xem như không biết làm gì cả. Vì vậy chuyện lần này đến thôn Thượng Hà, hắn mới tự động xung phong đi giải quyết.
Mà phương thức giải quyết của Hạ Tiểu Xuyên chính là dùng bạo lực uy hiếp trực tiếp nhất dứt khoát nhất, phương pháp khác Hạ Tiểu Xuyên sẽ không làm.
- Đám người ở thôn Thượng Hà nghe đây, hôm nay các người phải cho tôi một câu trả lời, nếu không ai cho tôi một câu trả lời. Hôm nay tôi sẽ không đi. Chẳng những không đi, tôi còn ở đây cho các người một câu trả lời.
Hạ Tiểu Xuyên la lớn, túm lấy một cái loa bên cạnh, khiến cho thanh âm của hắn vang dội cả thôn Thượng Hà.
- Hạ Tiểu Xuyên, ngươi có ý gì?
Đúng lúc này một lão giả tóc trắng xoá từ trong đám người đi ra. Hắn chính là lão bí thư chi bộ của thôn Thượng Hà, là người có lực ảnh hưởng lớn nhất ở thôn Thượng Hà, lời nói của hắn người của thôn Thượng Hà không có người nào dám không nghe. Phải biết rằng người của thôn Thượng Hà đều có cùng một họ, đều là họ Mã. Mà lão bí thư chi bộ Mã Văn Xương, tương đương với cái gọi là tộc trưởng Mã gia thôn, người nào dám không nghe lời của hắn.
- Ta có ý gì? Lão già kia, tại sao lại là ngươi. Hôm đó ngươi mang người ngăn cản ở cổng chính của Húc Thịnh chúng ta, muốn giữ lại xe tải của chúng ta, nghe nói hôm qua các ngươi còn báo cảnh sát, như vậy là có ý gì? Đây là các ngươi muốn đối đầu đến cùng với Húc Thịnh chúng ta đúng không?
Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh kêu lên.
- Hạ Tiểu Xuyên. Húc Thịnh các ngươi làm thôn Thượng Hà chúng ta ô nhiễm, chúng ta đi đòi hỏi một câu trả lời, điều này chẳng lẽ sai sao? Lúc ấy các ngươi nói thế nào, các ngươi nói sẽ lập tức dừng lại chuyện bài phóng làm ô nhiễm nguồn nước, còn nói sẽ tiến hành khôi phục với nhánh sông của thôn chúng ta. Nhưng các ngươi đã làm thế nào? Các ngươi chẳng những không làm như vậy, còn đổ rác thải công nghiệp lên đất của chúng ta.
Đây là các ngươi muốn hủy hoại hoa mầu của chúng ta, đây là các ngươi muốn chặt đứt đường sống của thôn Thượng Hà chúng ta. Ngươi nói xem, ngươi mang nhiều người đến đây như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Không sai, thôn Thượng Hà chúng ta đã báo cảnh sát, nếu lúc này ngươi không rời đi, cảnh sát rất nhanh sẽ tới. Đến lúc đó ngươi muốn đi cũng đi không được nữa!
Mã Văn Xương tức giận nói, trong tay nắm quải trượng hung hăng gõ xuống đất, thần tình trên mặt vô cùng tức giận.
- Không sai, chúng ta đã báo cảnh sát, chúng ta chẳng những báo cảnh sát, hôm nay chúng ta còn có thể đến quản ủy hội, kiện các ngươi.
- Đúng đấy, các ngươi khi dễ chúng ta thành như vậy, còn muốn thế nào?
- Hiện tại chúng ta đứng ở đây, chẳng lẽ các ngươi còn dám động thủ đánh chúng ta hay sao?
- Giữa ban ngày ban mặt ta không tin, các ngươi còn dám đeo hung khí, vào thôn Thượng Hà chúng ta đánh đập.
Mã Văn Xương vừa tức giận quát lớn, người của thôn Thượng Hà cũng bắt đầu tức giận kêu lên, ở đây có người già, có phụ nữ trẻ em, cũng có nam tử thân hình cường tráng, vẻ mặt bất đồng so với đám người Húc Thịnh mặt đầy hung ác, hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có tức giận, là tức giận không kềm nén được.
Chuyện này là thế nào? Húc Thịnh các ngươi còn muốn đến nhà chúng ta đánh đập sao?
Có biết hành động này của các ngươi gọi là gì không? Nếu các ngươi thật sự dám làm như vậy, chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi, ai sợ ai?
Cảnh tượng này nếu đổi lại là người khác gặp phải..., tuyệt đối sẽ kinh ngạc, không biết nên làm thế nào. Nhưng người gặp phải chuyện này chính là Hạ Tiểu Xuyên, một kẻ kiêu ngạo quen lớn lối như vậy, làm sao có thể để tâm đến lời nói của những thôn dân này.
- Báo cảnh sát? Kêu cảnh sát bắt ta đi? Đến quản ủy hội kiện ta đi, các ngươi kiện được ta sao? Ta là người của khu Cao Khai các ngươi sao? Quả thực đúng là trò cười! Bắt ta, biết ta là ai không? Ta là người của huyện Hoa Cổ, người của khu Cao Khai các ngươi dám đụng đến ta thử xem. Lão già kia, xem ngươi nói chuyện đã thấy nói không thông rồi, nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Các ngươi cho rằng ta không dám động tới người của thôn Thượng Hà các ngươi sao? Hôm nay ta sẽ động cho các ngươi xem. Các huynh đệ, nghe rõ cho ta, hiện tại theo ta vọt vào thôn Thượng Hà, đập phá nhà cửa của bọn họ. Nếu có người nào dám phản kháng, bắn. Nhớ đừng giết chết là được.
Hạ Tiểu Xuyên cuồng vọng kêu lên.
- Vâng!
Những người đi theo Hạ Tiểu Xuyên đến đây đều là công nhân của hóa chất Húc Thịnh, cũng đang ở thời kỳ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, lúc này nghe được lời nói của Hạ Tiểu Xuyên, đầu óc cũng nóng lên, không hề nghĩ ngợi, liền giơ thiết côn xông về phía thôn Thượng Hà.
Nhìn thấy những thiết côn kia đã giơ lên cao, có thể nói là sắp đánh lên người những thôn dân kia. Đúng lúc này, một tiếng súng chói tai đột nhiên vang lên, ngay sau đó một tiếng hét phẫn nộ vang dội toàn trường.
- Tất cả dừng tay cho ta, nếu ai dám lộn xộn, có tin ta bắt chết hắn ngay tại chỗ!
Từ Viêm nện bước từ phía sau đi tới, đi theo Từ Viêm đến đây chính là cảnh sát của phân cục khu Cao Khai, trong đó có cả Nhâm Lập Quyên. Nhân số có chừng hơn ba mươi người, đây đã là tất cả cảnh lực phân cục có thể điều tới vào lúc này.
Thật ra trường hợp giống như hôm nay, Từ Viêm đã sớm dự liệu được. Hơn nữa cũng kêu cảnh sát của phân cục chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, hơn nữa an bài người cắm điểm ở đây. Nhưng ai ngờ khi bọn Hạ Tiểu Xuyên chạy tới, viên cảnh sát vừa vặn đau bụng rời đi, kết quả bỏ lỡ thời gian báo cáo tốt nhất, đợi đến khi hắn trở về mới phát hiện sự việc đã rất nghiêm trọng, vội vàng gọi điện thoại cho Từ Viêm, Từ Viêm đã nhận được tin từ Trương Quan Trung, mang người chạy tới.
May là lúc này Từ Viêm đã tới, nếu như chậm một bước, chỉ sợ chuyện đã ồn ào lớn. Nếu thật sự để cho đám người của hóa chất Húc Thịnh vọt vào thôn Thượng Hà đập phá, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Về phần Trương Quan Trung tại sao biết tin, là bởi vì trong thôn có người hắn đã an bài, cho nên hắn có thể biết trước quản ủy hội, hơn nữa còn báo cho Từ Viêm. Về phần hiện tại tại sao Trương Quan Trung gấp gáp đứng bên cạnh Từ Viêm là vì, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Tô Mộc, bên kia lại đột nhiên truyền đến thanh âm tắt máy. Trương Quan Trung biết đây không phải là Tô Mộc không nghe điện thoại, chỉ sợ là điện thoại không còn pin.
Nếu như vậy, chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi!
- Không được, chuyện này phải mau sớm giải quyết.
Trương Quan Trung nói thầm, nhưng hiện tại quản ủy hội khu Cao Khai, bởi vì còn chưa chân chính chứng thực phó chủ nhiệm, cho nên Trương Quan Trung thật sự không biết nên đi tìm ai. Hoặc là nói, hiện giờ trong những người của quản ủy hội ở đây, hắn là người có quan vị cao nhất. Nếu thật sự bị ép đến mức đó, Trương Quan Trung cũng chỉ có thể tự mình đi giải quyết chuyện này.
Tiếng súng vừa vang lên, đồng thời ngay sau đó xuất hiện đám cảnh sát trước mắt, thật sự khiến cho Hạ Tiểu Xuyên rùng mình, nhưng hắn rất nhanh khôi phục trạng thái ban đầu, khóe miệng ngậm điếu thuốc, thờ ơ quét mắt nhìn Từ Viêm, bộ dạng không thèm để ý.
- Các vị là công nhân của hóa chất Húc Thịnh sao? Anh là người chịu trách nhiệm sao?
Từ Viêm đứng phía trước, đám cảnh sát bên cạnh tản ra, che chắn toàn bộ thôn dân thôn Thượng Hà phía sau, tạo thành một đường cảnh giới.
- Không sai, tôi chính là người chịu trách nhiệm, tôi là phó tổng giám đốc hóa chất Húc Thịnh Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên ngạo nghễ nói.
- Hạ Tiểu Xuyên, anh biết hành động hiện tại của anh là gì không? Đây là anh đang phạm tội!
Từ Viêm nghiêm túc nói.
- Phạm tội?
Hạ Tiểu Xuyên nghe lời nói của Từ Viêm, không nhịn được cười ha hả:
- Tôi đang phạm tội? Tôi phạm tội gì? Vị cảnh quan này, khi anh còn chưa rõ tình huống ở đây đã tự tiện nổ súng, đây không phải là anh đang phạm tội sao?
- Xin chú ý lời nói của anh, tôi là nổ súng cảnh cáo, không phải là tùy ý nổ súng.
Từ Viêm trầm giọng nói.
- Chó má, cho là tôi chưa từng thấy súng sao? Cho là tôi không biết những quy tắc của cảnh sát các người sao? Hôm nay tôi tới đây chính là tìm người của thôn Thượng Hà đàm phán, đám cảnh sát các người là có ý tứ gì? Đây là muốn quấy nhiễu chúng tôi đàm phán sao?
Hạ Tiểu Xuyên cuồng vọng nói.
- Đàm phán? Cái này gọi là đàm phán sao?
Từ Viêm lạnh lùng nói.
- Tôi nói phải là phải, làm sao? Chẳng lẽ anh có thể làm gì tôi sao? Hắc hắc, cảnh quan, vừa vặn ngài cũng tới rồi, tôi muốn báo cảnh sát. Chính là xe tải của hóa chất Húc Thịnh chúng tôi, vào đêm hôm trước đã bị người ta giữ lại, kết quả toàn bộ sản phẩm trên xe chúng tôi đã bị mất, lúc ấy trên xe còn có năm mươi vạn đồng, hiện tại cũng không thấy nữa. Ngài nói chúng tôi muốn vào thôn đi tìm, chẳng lẽ cũng không thể sao? Nếu không thể, hiện tại tôi sẽ báo cảnh sát. Cảnh quan, làm phiền ngài tìm giúp cho chúng tôi.
Hạ Tiểu Xuyên cười nói.
- Ngươi?
Hỏa khí của Từ Viêm nhất thời xông lên, đối phó với người như Hạ Tiểu Xuyên, nếu còn ở Hắc Sơn trấn, Từ Viêm đã sớm hung hăng thu thập. Nhưng hiện tại hắn biết, nếu làm như vậy, sợ rằng sẽ chọc ra phiền toái không cần thiết, vì vậy vẫn nên bình tĩnh xử lý.
Chẳng qua Từ Viêm muốn tỉnh táo, nhưng lúc này có người lại không chịu bình tĩnh.
- Từ Viêm, cậu còn chờ cái gì, còng lại cho tôi!
Đúng lúc này một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên, sau khi nghe thấy thanh âm này, căng thẳng trong lòng Từ Viêm và Trương Quan Trung trong phút chốc đều buông lỏng.