Chương 180: Bách Hoa Tiên Tửu.
"Sao cái câu này nghe quen thế nhỉ?" Thẩm Mặc nghĩ, đi tới liền thấy đám binh sĩ đều đứng ngoài nhà khó áp sát tai vào tường.
Y thấy Thiết Trụ ở ngoài, mới biết bên trong là một trọi một, liền ròn rén đi tới, đám thân binh thấy đại nhân tới rồi, vội vàng nhường một chỗ, mọi người cùng nghe lén.
Chỉ nghe thấy bên trong nữ tử kia u oán nói:
- Hà đại ca, huynh muốn tấm thân này sao, muội... Muốn cũng sẵn lòng mà, cần gì phải cưỡng ép.
Mọi người đều há hốc mồm, không ngờ hai người đã lén lút tới mức độ này rồi.
Nhưng lại nghe choang một tiếng, tựa hồ Hà Tâm Ẩn rút kiếm, nổi giận đùng đùng nói:
- Tiện nhân! Ngươi quả nhiên là yêu nữ ai ai cũng có thể làm chồng! Mau nói ra, ai phái ngươi tới, mục đích của ngươi là gì? Nếu không khai thật, ta chém ngươi làm đôi.
- Hà đại ca, huynh nỡ lòng nào?
Nữ tử kia u oán:
- Là ai trên núi Long Sơn cùng muội nhìn sao, nói sẽ bảo vệ muội cả đời.
Mọi người mắt gần như lồi cả ra ngoài, cuối cùng có người không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.
Rầm, cửa phòng bật mở, Hà Tâm Ẩn cầm kiếm đi ra, mặt phủ sương giá, như muốn ăn thịt người:
- Không phải bảo các ngươi đi xa một chút sao?
- Đại hiệp cũng đâu có nói là đi xa bao nhiêu.
Đám thân binh cười rộ lên tan đàn xẻ nghé hết, Thẩm Mặc không tiện chạy theo, chỉ đành đứng dậy, nhìn bầu trời, cười khan:
- Ha ha, trời hôm nay thật là trong xanh.
Hà Tâm Ẩn mặt đỏ bừng:
- Nếu đã tới rồi thì cùng vào thẩm vấn đi.
Thẩm Mặc cười giả lả:
- Không tiện đâu.
- Có gì mà không tiện.
Hà Tâm Ẩn xoay người đi vào bên trong.
Thẩm Mặc thu lại nụ cười, hỏi khẽ:
- Nếu đúng là gian tế, tiên sinh nỡ sao?
- Có gì không nỡ.
Hà Tâm Ẩn người cứng lại, cười lạnh:
- Hà Tâm Ẩn là là trượng phu lỗi lạc, chưa bao giờ nói dối.
Thẩm Mặc biết ông ta nói tới câu sau bốn mươi tuổi không gần nữ sắc. Không khỏi lấy làm lạ:
- Chẳng lẽ cô ta vu khống tiên sinh.
Hà Tâm Ẩn lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta đúng là có đi tản bộ với ả, nhưng đó là vì ả nghĩ không thông muốn tìm cái chết! Hai bên cạnh nhau ba trượng! Ả cũng hỏi ta, nếu như gặp phải kẻ xấu có bảo vệ ả không...
Ông ta tra kiếm vào vỏ, quay đầu lại ánh mắt như điện:
- Đổi lại bất kỳ ai hỏi như thế, ta cũng đều trả lời: Tất nhiên.
Thời khắc đó, Thẩm Mặc đột nhiên nhận ra Hà đại hiệp khác với người thường:" Đã bốn mấy tuổi đầu rồi, sao vẫn còn giống như thanh niên nhiệt huyết thế chứ?"
Được Thiết Trụ hộ vệ, y tiến vào nhà kho đầy mạng nhện, thấy Lộc cô nương bị trói chặt vào cột, giây thừng làm nổi bật lên đường cong kinh người, làm y vội chuyển ánh mắt sang mặt nàng. Cái nón đáng ghét cuối cùng không còn nữa, lộ ra khuôn mặt trái soan xinh đẹp, một đôi mặt to câu hồn. Nữ tử này nhìn chừng hai lăm hai sáu, trông hết sức có nét. Nhưng khác với mỹ nữ Giang Nam thân hình nhỏ nhắn, nàng cao lớn, môi dầy, gò má cao, phán tán ra sức quyến rũ hoang dã, làm người ta nhìn qua một lần là không sao quên được.
Thiết Trụ mang tới một cái ghế, y vén áo ngồi lên, nói:
- Bản quan là khâm mệnh Chiết Giang tuần...
Lộc Liên Tâm lại ai oán nhìn Hà Tâm Ẩn, hoàn toàn không để ý tới y, điều này làm Thẩm Mặc rất xấu hổ, đánh nuốt ngược lời tự giới thiệu vào.
- Hỏi ngươi đó.
Hà Tâm Ẩn sầm mặt xuống.
- Ý đại ca là bảo muội trả lời sao?
Lộc Liên Tâm buồn bã nói.
- Thành thực khai ra.
Hà Tâm Ẩn gật đầu, liền chuyển ánh mắt sang một bên.
- Nếu huynh đã yêu cầu, muội có thể trả lời y.
Lộc Liên Tâm nói với Thẩm Mặc:
- Nhưng ta có một yêu cầu.
- Nói đi.
Thẩm Mặc gật đầu.
- Bảo huynh ấy nhìn ta.
Lộc Liên Tâm cười giảo hoạt:
- Huynh ấy nhìn ta, ta trả lời, nếu không đánh chết ta cũng không nói.
Thẩm Mặc thầm nhủ:" Hà đại hiệp của ta, ngài rước lấy một con ma nữ rồi." Liền nói với Hà Tâm Ẩn:
- Đại hiệp nhìn đi.
Hà Tâm Ẩn hừ một tiếng, cuối cùng vẫn quay mặt lại, sắc mặt âm trầm nhìn nàng.
- Ánh mắt phải dịu dàng.
Lộc Liên Tâm nói:
- Muội đã bao giờ làm tổn hại tới huynh, vì sao huynh đối xử với muội như thế.
- Ta và ngươi không có thù riêng, nhưng ta là người Hán, ngưới là giặc Oa.
Hà Tâm Ẩn lạnh lùng nói:
- Hán Oa thề không đội trời chung.
Nghe thấy ông ta nói lạnh băng khô khốc, Lộc Liên Tâm tựa hồ thương tâm thật rồi, nhìn ông ta chằm chằm nói:
- Muội không phải là người Oa, muội là Vương Thúy Vân, chính là người phủ Thanh Châu Sơn Đông.
Hà Tâm Ẩn hơi choáng, đưa tay ngăn nàng lại:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lúc là Lộc Liên Tâm, lúc lại là Vương Thúy Vân?
- Tên thật của muội là Vương Thúy Vân.
Lộc Thiên Tâm nói:
- Lộc Liên Tâm là hoa danh của bản cô nương.
Trên đời này chỉ có hai loại người có hoa danh, một là kỹ nữ, hai là kép hát. Mặc dù nữ tử này hành sự rất giống loại sau, nhưng giới tính không phải, cho nên nghề nghiệp của nàng chỉ có thể là cái trước.
*
Thời đó diễn viên hát toàn là nam giả nữ các bác ạ.
Người trong ngoài phòng đều không bất ngờ, ai cũng biết phụ nữ nhà lènh không có kiểu cách đó. Nhưng sự thực thì ai cũng thích nàng, nếu là ai tỏ ra căm ghét, nhất định là ngụy quân tử hoặc hạng đạo học cổ hủ.
Nhưng Hà Tâm Ẩn mặt tỏ ra căm ghét, ông ta lạnh lùng nói:
- Làm kỹ nữ đã mất mặt rồi, vì sao còn làm giặc Oa.
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đi theo giặc Oa.
Lộc Liên Tâm cuối cùng không nhìn nổi, bùng nổ thét lên:
- Cho ngươi biết, Hà Tâm Ẩn, bản cô nương là người Đại Minh, chết làm ma Đại Minh! Mặc dù là kỹ nữ đê tiện, nhưng ta không phản bội quốc gia của mình.
Nói rồi khóc nức nở, chửi mắng, tuy nghe không rõ lắm, nhưng từa hồ khiếu nại Hà đại hiệp có mắt không tròng, không có tình người gì gì đó.
Hà Tâm Ẩn còn muốn lạnh, Thẩm Mặc cuối cùng không nhịn nổi, nghĩ:" Ông trừ cười lạnh, chất vấn thì không biết ăn nói cho tử tế à?" Liền cắt ngang Hà Tâm Ẩn:
- Đại hiệp kiếm chỗ nào mát mát mà ngồi đi, để ta hỏi.
Hà đại hiệp lúc này mới tức tối bỏ đi, không biết là tìm thứ gì để phát tiết.
Thẩm Mặc yên tĩnh đợi Lộc Liên Tâm khóc lóc xong, mới khẽ cổ vũ:
- Nếu cô nương thấy oan khuất, hãy nói chân tướng ra, để lão Hà Tâm Ẩn không có lương tâm đó biết, cho ông ta thẹn chết.
- Ngươi đừng có lừa ta.
Lộc Liên Tâm khóc thút thít:
- Làm cái nghề của bọn ta gặp vô số người, chỉ cần không phải hạng gà non, chẳng ai mắc lừa trò này của ngươi.
Thẩm Mặc nghĩ:" Cô mặc cho Hà Tâm Ẩn chửi mắng, rồi xả hận lên người ta à?" Nhưng y tu dưỡng cực tốt, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Vậy hai người sẽ càng hiểu lầm sâu thêm, cuối cùng tới mức không thể vãn hồi, không còn cơ hội đến với nhau nữa.
Câu nói này xem như bắt trúng mạch của Lộc Liên Tâm, mặc dù nàng biết Thẩm Mặc vẫn đang dụ dỗ mình, nhưng ngoan ngoãn chui vào bẫy, còn hỏi một câu ngu ngốc:
- Ngươi không phải cố ý lừa ta chứ?
Thẩm Mặc vẻ mặt thành khẩn:
- Bản quan đường đường tuần sát một tỉnh, lời nói ra tứ mã nan truy.
- Vậy ngươi có quản được Hà... Đại ca không?
Lộc Liên Tâm hỏi nhỏ, thái độ hiển nhiên mềm đi không ít.
- Đó là điều đương nhiên, ông ta là thị vệ của ta, không nghe lời...
Thẩm Mặc nghĩ một lúc nói:
- Ta đánh đòn.
- Như vậy không được...
Lộc Liên Tâm cuống lên:
- Ngươi không thể đánh Hà đại ca, huynh ấy là người tốt.
Thẩm Mặc toát mồ hôi:" Nữ nhân đúng là động vật phức tạp không thể lý giải nổi." Liền gật đầu, cười nói:
- Được, ta không đánh, ta ban quyền cho cô đánh, thế đã được chưa?
Lộc Liên Tâm lúc này mới hài lòng, nhưng nàng không dễ tin người khác, liền nói:
- Ngươi dám thề không?
Thẩm Mặc nói:
- Bản quan làm việc chưa bao giờ lừa gạt quỷ thần, có gì mà không dám.
Liền thề theo yêu cầu của Lộc Liên Tâm nói: Chỉ cần Liên Tâm cô nương nói thật, hơn nữa tuyệt đối không thông đồng với giặc Oa, y sẽ giúp tác hợp hai người, nếu trái lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh chết. Lộc Liên Tâm mới chịu hài lòng. Luận tới mưu mô đấu đá, kỹ nữ sao so được với quan viên. Nàng không nghe ra Thẩm Mặc chỉ đồng ý tác hợp hai người, nhưng không đảm bảo tác hợp thành công, để lại cửa sau cho tương lai bội ước.
Còn tưởng rằng Thẩm Mặc là người thành thật, Lộc Liên Tâm khai ra:
- Hôm đó ta đúng là bị người ta truy đuổi, nhưng không không phải giặc Oa đuổi, là một nhóm người trong nước khác.
- Nhưng năm người theo cô đúng là giặc Oa.
Thẩm Mặc nói:
- Mấy tháng qua ta gặp giặc Oa nhiều rồi, tuyệt đối không nhầm được.
Lộc Liên Tâm im lặng chốc lát, cuối cùng u buồn nói:
- Tuy ta không phải là giặc Oa, nhưng nam nhân của tỷ tỷ ta thì đúng.
- Tỷ tỷ cô gả cho giặc Oa?
- Không phải, mà là bị giặc Oa cướp đi.
Lộc Liên Tâm vội giải thích:
- Năm trước giặc Oa công chiếm phủ Gia Hưng, tỷ tỷ ta bị bắt đi.
- Sau đó?
- Ta tưởng rằng tỷ ấy chết rồi, còn khóc lớn một hồi, ngã bệnh tới mấy tháng, lại chuẩn bị đồ tang cho tỷ ấy.
Lộc Liên Tâm nói:
- Nhưng hiện giờ xem ra tỷ ấy không chết.. Vì đám giặc Oa thấy ta sắp bị bắt, không ngờ lại ra tay cứu, trong đó có một kẻ biết nói tiếng Hán, nói với ta: Chạy mau, chúng ta là thuộc hạ của tỷ phu cô nương.
Nói xong, sắc mặt nàng suy sụp, chua chát nói:
- Mà ta chỉ có một tỷ tỷ.
Theo lời kể của Lộc Liên Tâm, Thẩm Mặc xem như hiểu tình hình đem đó, có một đám người muốn bắt nàng, hai bên cưỡi ngựa chạy tới khách sạn gần đó, ngựa của nàng bị chết, đúng lúc nàng chuẩn bị chịu trói thì đám giặc Oa cứu nàng, nàng thừa cơ bỏ chạy, tới tận khách sạn thì ngất xỉu. Đám giặc Oa tận chức kia đánh lui truy binh, đoán chừng muốn đón nàng đi đoàn tụ với tỷ tỷ.
Hiện giờ câu hỏi là:
- Vậy vì sao những kẻ kia muốn truy bắt cô.
- Vì ta có một thứ chúng muốn.
- Thứ gì?
- Bách Hoa Tiên Tửu?
- Có tác dụng gì?
- Tráng dương bổ thẩn, thân thể khỏe mạnh, với cả... Kim thương bất đảo.
------------------
Chú ý chú ý, Bách Hoa Tiên Tử tuyệt đối không phải là đồ giả mạo, mà trong sử sách có ghi rõ, khiến một số kẻ bịa thêm ra. Căn cứ vào phản hội một vị lão nhân bảy tám mươi tuổi và một đại nhật vật, thứ thuốc này công hiệu không hề khoa trương, đúng là tốt hơn mấy thứ thuốc nhỏ màu xanh nhiều.
Ngộ.
+++