Chương 196: Cao Thủ Chân Chính.
Lục Bỉnh mở báo cáo dầy ra, nhưng hiện giờ ông ta chẳng muốn xem tình thế địch ta ra sao, ông ta chỉ muốn biết một chuyện, đó là tên tiểu tử kia miêu tả chiến dịch Vương Giang Kinh thế nào. Trước khi ăn sáng, ông ta đã nhận được bản sao chiến báo của Trương Kinh, mặc dù nó chuyện tới Thông chính ti, nhưng dưới sự lãnh đạo anh minh của Lục đô đốc, Cẩm Y Vệ đã thành bộ máy tình báo đáng sợ nhất, phàm ở kinh thành có chút gió lay cỏ động gì, ông ta là người biết đầu tiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Xuất phát từ hiểu biết bản lĩnh đảo lộn trắng đen của Nghiêm Thế Phiên, ông ta tất nhiên tin lời nói của Trương Kinh. Nhưng hoàng đế hỏi tới, ông ta ngàn vạn lần không dám nói như thế, vì bản tấu chương Nghiêm Thế Phiên soạn thay cho Triệu Văn Hoa kia quá tuyệt, đúng là chỉ hươu bảo ngựa, không chỉ siết chặt lấy Trương Kinh, hơn nữa còn không để lại sơ hở nào cho người ta cắn trả, càng đừng nói là liên quan tới cha con Nghiêm Thế Phiên.
Sau khi Hạ Ngôn rớt đài, Lục Bỉnh liền có một kết luận, trừ khi nắm chắc mười hai phần mười, nếu không tuyệt đối không thể đắc tội với Nghiêm Thế Phiên, cho nên không ta không thể dùng lời nói của Trương Kinh. Nhưng lại không muốn làm đồng lõa với họ Nghiêm, đó chính là điều rối rắm của Lục đại đô đốc.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Lục Bỉnh đã lật tới trang cuối cùng, hời hợt nhìn liếc mắt qua, liền ngây người, ông ta xem đi xem lại mấy lượt, bất giác lẩm bẩm:
- Mẹ ta ơi, đây mới là cao thủ chân chính.
Thẩm Luyện ghé tới xem, sắc mặt biến đổi mấy lượt, mắng:
- Không có ta quản giáo, tên tiểu tử thối này quả nhiên lộ ra bản chất.
Nhưng mặt lại không che dấu được sự vui mừng.
Lục Bỉnh xem lại mấy lượt nữa, cười phá lên:
- Không ngờ vị tiểu sư đệ này lại giúp ta bỏ được một mối lo lắng.
- Đại nhân của y là gì?
- Tiểu sư đệ.
Lục Bỉnh cười ha hả:
- Tiên sinh thấy ta không đủ tư cách làm sư huynh của y sao.
- Là ta không đủ tư cách làm sư phụ của đại nhân.
- Sao có thể thế chứ, hay là chúng ta bày hương án, ta khấu đầu với tiên sinh...
- Ta không nhận nổi.
Hai người đang đấu khẩu lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân càng gấp gáp hơn, ngay cả cửa cũng không gõ, lớn tiếng nói:
- Đốc công, bệ hạ bảo ngải mau đến cung Vạn Thọ một chuyến, hình như có chuyện muốn hỏi.
- Biết rồi.
Lục Bỉnh đáp:
- Ta đi ngay.
Rồi nhe răng cười với Thẩm Luyện:
- Ta nói thật đấy, tiên sinh nghĩ kỹ đi, đợi ta trở về rồi hẵng nói.
Thẩm Luyện bất lực gật đầu, đã mắt tiễn ông ta hối hả rời đi.
Không lâu sau Lục Bỉnh quay lại, xấu hổ nói:
- Quên mất thứ cứu mạng.
Rồi cầm lấy bản báo cáo của Thẩm Mặc.
~~~~~~~~
Thời gian lùi lại hai khắc, lúc Gia Tĩnh tới cung Vạn Thọ, phê duyệt tấu chương hôm nay.
Khi Nghiêm Tung dẫn Từ Giai cùng ba vị đại học sĩ khác vào cung Vạn Thọ, liền thấy một vị hoàng đế thần thái bay bổng, mặt còn lưu lại ánh hồng sót lại của sức thuốc.
Khấu bái xong, các đại học sĩ đứng hầu, đương nhiên Nghiêm Tung được ngồi. Ở bên phía tay trái của hoàng đế là Lý Phương thái giám giữ ấn của ti lễ thái giám, còn có bốn thái giám chấp bút mặc mãng y màu đỏ tươi, ôm các chồng tấu chương, bọn họ là thư ký tư nhân của hoàng đế.
*
Mãng phục là áo bào thêu rồng có bốn móng, kém rồng của vua một móng.
Gia Tĩnh nhìn trái phải, nói:
- Nói đi, có chuyện xúi quẩy gì thì cứ nói, trầm nghe là được.
Nghiêm Tung vội đứng dậy cười nói:
- Bệ hạ, hôm nay là ngày vui, có một tin tức rất tốt.
Nói rồi khấu đầu:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, đại tiệp đông nam... Quân ta liền một trận tiêu diệt năm nghìn giặc Oa.
Xưa nay lão ta luôn thổi phòng chiến công, nhưng Nghiêm Thế Phiền bảo ông ta giảm con số xuống một nửa, như thế tạo thành ấn tượng Triệu Văn Hoa thực tính đáng tin, Trương Kinh là kẻ phù phiếm giả tạo.
Gia Tĩnh vốn ngả người nửa dựa lên bàn, nghe thế tức thì ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên, nói:
- Thật sao?
Nhưng lời này lại hỏi Lý Phương.
- Hoàn toàn chính xác.
Lý Phương vội đứng ra nói:
- Tin tức sáng nay mới tiến cung, khi ấy chủ nhân đang luyện tập, nô tài sợ ảnh hưởng tới sự tu hành của chủ nhân, cho nên cả gan đợi tới giờ mới đưa lên.
- Lão cho già này không biết chuyện nặng nhẹ hoãn gấp gì cả.
Gia Tĩnh cười mắng:
- Mau mau đưa tấu chương lên đây.
Lý Phương nhìn Trần Hồng đứng ở sau người, hắn liền đi tới dâng hai bản tấu chương lên, quỳ dâng lên ngự án.
Nghiêm Tung quỳ ở dưới đất tim vọt lên tận cổ, cho tới tận khi Trần Hồng xoay người lại nhìn lão ta bình thản, lão mới hơi yên tâm một chút, len lén nhìn bệ hạ sau ngự án. Chỉ thấy ông ta sắc mặt biến đỏi không ngừng, cuối cùng tin chắc Trần Hồng đem tấu chương của mình lên trước, không khỏi thầm lau mồ hôi, nghĩ:" Năm nghìn lượng bạc này tiêu đúng chỗ."
Trừ lão ta và Trần Hồng ra, không một ai biết rằng vì để tấu chương của Triệu Văn Hoa đặt trên tấu chương của Trương Kinh, Nghiêm các lão tốn mất năm nghìn lượng bạc trắng phau phau, lão ta không hề thấy lỗ. Vì nếu như để hoàng đế xem tấu chương của Trương Kinh trước, khả năng chuyện sẽ phát triển theo phương hướng ngược lại.
Năm nghìn lượng bạc không uổng công, hoàng đế xem xong quả nhiên mặt phủ sưong mù, hoàn toàn không có sự hưng phấn ban đầu, ngón tay ông ta vô thức gõ lên tấu chương, hỏi:
- Duy Trung xem rồi chứ?
Nghiêm Tung gật đầu:
- Vi thần xem rồi.
- Các khanh thì sao?
Gia Tĩnh hỏi bốn người Từ Giai.
Bốn người cùng lắc đầu:
- Tin tức vừa mới tới nội các, chúng thần mới nghe Nghiêm các lão mới, còn chưa kịp xem qua.
Ở chuyện này Từ Giai đúng là không bằng thủ phủ, không có được thực lực hùng hậu như thế, không thể có một đạo tin tức hỏa tốc tám trăm dặm riêng của mình, thêm vảo suốt ngày ở trong Trị Lư Tây Uyển, đúng là sáng sớm mới biết tin, hơn nữa Nghiêm Tung còn không cho ông ta xem nguyên văn.
- Sao lại không cho các khanh biết?
Hoàng đế cau mày, sắc mặt khó nắm bắt.
- Vi thần cho rằng chuyện này quan hệ trọng đại, bệ hạ nên biết trước.
Nghiêm Tung mặt kiên định:
- Để không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của chúng thần.
Ga Tĩnh gật đầu coi như chấp nhận cách giải thích của lão ta, khẽ ừm một tiếng:
- Xem như khanh hiểu chuyện.
Rồi cầm lấy bản tấu chương thứ hai, viết: Thần đông nam tổng đông Trương Kinh khởi tấu. Gia Tĩnh cau mày, mặt lạnh tanh mở ra xem, xem một lúc ngực bắt đầu phập phồng, không xem được bao lâu, tức giận quát đập mạnh tấu trương xuống, quát:
- Phiếu Nghĩ.
Từ Giai vội lấy giấy bút, quỳ xuống đất chuẩn bị viết.
- Trương Kinh thật đáng hận, Văn Hoa đàn hặc...
Nghe tới đây Từ Giai mắt tối sầm, liền ngẩt đi.
- Chuyện gì thế?
Vừa để thái giám đỡ Từ các lão lên đưa sang điện bên chẩn trị, Gia Tĩnh kỳ quái hỏi.
- Có lẽ là vì chưa ăn sáng.
Từ Giai thường ngày rất tốt, cho nên đám Trương Trì đều nói.
Mặc dù không dám đắc tội với Nghiêm các lão, nhưng nói một câu đỡ cho Từ Giai chút tai ương thì không có vấn đề gì.
Quả nhiên những lời vu cáo Nghiêm Tung chuẩn bị không dùng được, may là đại cục đã định, nói hay không nói đều không sao, lão ta cũng chẳng bận tâm.
Nhưng chuyện bất ngờ này làm Gia Tĩnh bị lửa giận làm mê muội hơi bình tĩnh lại, mặc dù uống nhiều đan dược nhưng đầu óc ông ta vẫn còn rất sáng suốt, đột nhiên sản sinh nghi ngờ với tấu chương kín kẽ của Triệu Văn Hoa. " Đó là tên Triệu Văn Hoa vô dụng mà trẫm biết sao? Chẳng lẽ đi tế hải một chuyến được thần nhập xác rồi?" Mặc dù Gia Tĩnh mê tín quỷ thần, nhưng ở mặt đại sự quốc gia, ông ta không dám xem nhẹ.
Nghiêm Thế Phiên mặc dù là đại tôn sư vu cáo hãm hại, nhưng cũng không thể làm không có chỡ hở nào, hắn khiến Triệu Văn Hoa quá hoàn mỹ, xa rời hình tượng thường ngày, đó là một sai lầm nhỏ của hắn ta. May là hắn ta còn có chiêu mai phục, có người có thể nói giúp hắn...
Hoàng đế thấy mình không thể sơ xuất, cần phải tìm người kiểm chứng, hạ mi mắt xuống, nói:
- Gọi Lục Bỉnh tới đây, các ngươi lui ra cả đi.
Mấy vị các lão cùng thái giám không dám nhiều lời, ngoan ngoãn hành lễ lui ra. Không bao lâu sau một trung niên nam tử thân hình cao lớn, râu phất phới bay, thân khoác mãng bào, hông đeo đai bạch ngọc vội vàng đi tới, gật đầu với mọi người:
- Thứ lỗi, không thể đa lễ.
Liền đi vào trong đại điện.
Trong đại điện chỉ có hai người quân thần, chủ phó thậm chí là bằng hữu, huynh đệ. Nét mặt của Gia Tĩnh cuối cùng sinh động hơn nhiều, cười đưa hai bản tấu chương cho Lục Bỉnh xem.
Khi Lục Bỉnh xem, Gia Tĩnh vờ như vô ý nói:
- Cháo hạt dẻ hoa quế ngon chứ hả?
Nghe câu này Lục Bỉnh cảm thấy sống lưng lạnh toát, mặc cho ông ta công lực cao thâm thế nào, cũng cảm thấy toàn thân giá băng. Ông ta biết hoàng đế cảnh cáo mình, liền thản nhiên đáp:
- Cháo gì đâu, chẳng qua Nghiêm các lão nhờ thần nói đỡ giùm.
- Nói gì?
Gia Tĩnh sắc mặt khó lường.
- Ông ta muốn đề bạt Hồ Tôn Hiến, để hắn ta tới thống nhất kháng Oa.
Lục Bỉnh thầm nhủ:"May mà ta chuẩn bị trước." Thả lỏng nói:
- Nhưng người này mới chỉ là quan viên thất phẩm, thăng tiến quá nhanh, Nghiêm các lão sợ bị phản đối.
- Cho nên lão ta tặng lễ cho khanh à?
Gia Tĩnh mặt giãn ra, cười mắng:
- Cãi lão già nhỏ mọn, bằng vào một hũ cháo hoa quế mà muốn ca ca của trẫm giúp, keo kiệt quá mức rồi.
Lục Bỉnh cười ha hả:
- Ông ta biết tặng vàng bạc thần không dám nhận, không bằng tặng chút ân tình.
- Rất tốt.
Gia Tĩnh phát ra hai chữ, không biết là cụ thể chỉ cái gì, cười nói:
- Xem tiếp đi.
Lục Bỉnh thầm thở phào, ông ta chính là đòn mai phục của Nghiêm Thế Phiên, người hoàng đế vô cùng tín nhiệm này có thể lấp tín mọi sơ xuất.
Suy nghĩ này vốn không sai, thế nhưng cho dù hắn có là Gia Cảt Lượng tái thế cũng không ngờ rằng, ngoài xa xôi ngàn dặm, có tên quan nhỏ tí ti không có phẩm cấp làm Lục Bỉnh thay đổi chủ ý.
Qua một lúc, ông ta xem xong, cười nói:
- Thưa bệ hạ, thần xem xong rồi.
- Cẩm Y Vệ của khanh có tin tức xác thực không?
Gia Tĩnh hỏi:
- Hay là cũng y như lời Triệu Văn Hoa nói?
- Vi thần biết cũng gần như vậy.
Lục Bỉnh hàm hồ đáp:
- Ở đây có một báo cáo của người đích thân có mặt ở hiện trường, hẳn là trung lập nhất, mời bệ hạ ghé mắt.