Chương 198: Hạ Thủ Lưu Tình.
- Nhìn từ báo cáo của Thẩm Mặc, Trương Kinh đúng là gan nhỏ, tài cũng nhỏ, có chút ham hưởng thụ. Nhưng ông ta cũng làm một số việc thực, như từ khi ông ta tới nhậm chức, các phủ huyện đều gia cố phong ngự, không còn để phát sinh ra thảm cảnh phá thành. Hơn nữa mặc dù quân đội không phải do ông ta huấn luyện, nhưng dù sao là mộ binh theo lệnh của ông ta.
Vừa nói ông ta và len lén nhìn Gia Tĩnh, Lục Bỉnh thấy mặt Gia Tĩnh biến đổi khó lường, lòng liền sợ hãi, giọng cũng nhỏ dần.
Gia Tĩnh tựa cười tựa không, hỏi:
- Rốt cuộc khanh muốn nói gì?
Lục Bỉnh nuốt nước bọt nói:
- Vấn đề của Trương Kinh.. Là vấn đề năng lực, không phải vấn đề thái độ.
Đó là thuốc cải tử hoàn sinh mà ông ta lĩnh hội được từ chỗ Thẩm Mặc.
Hàng mi dài của Gia Tĩnh nhướng lên, chỉ nghe ông ta cười lạnh:
- Từ Giai cho khanh bao nhiêu tiền?
Lục Bỉnh vội quỳ xuống khấu đầu, kêu oan tày trời:
- Lão già Từ Giai đó nổi tiếng nghèo đói, trừ cái nhà bệ hạ ban cho, thì chẳng còn gì đáng tiền nữa.
Vốn cho rằng nói thế Hoàng đế sẽ bỏ qua, ai ngờ Gia Tĩnh lại hỏi:
- Chẳng lẽ là Dụ Vương?
Lục Bỉnh ngẩng đầu lên:
- Bệ hạ, vương gia cầu tới ai cũng chẳng cầu tới vi thần.
Gia Tĩnh đế có không ít con trai, nhưng hiện giờ chỉ có hai đứa còn sống. Dụ Vương lớn hơn một chút, Cảnh Vương nhỏ hơn, nhưng ông ta chưa lập thái tử, hai người đó đấu đá ra sao khỏi nói cũng biết. Có Cảnh Vương ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Dụ Vương vạn lần không dám tiếp xúc với thân tín số một của hoàng đế, dù chết một trăm Trương Kinh cũng thế.
- Vậy thì khanh ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi quá mức rồi hả?
Gia Tĩnh bật cười, mắng:
- Nói đi, rốt cuộc khanh có ý gì?
Lục Bỉnh sắc mặt trịnh trọng:
- Mặc dù thần cũng hận không thể giết Trương Kinh, nhưng thần thấy sau khi địa thắng giết thống soái thì phải cẩn thận là hơn. Tránh cho những kẻ không biết chân tướng ăn nói quàng xiên, làm đông nam thêm loạn.
Gia Tĩnh lắc đầu:
- Khanh chưa xem tấu chương của Trương Kinh, hắn nói sau khi Lang Thổ binh tới, Trương Kinh vẫn không xuất chiến, bách tính căm hận. Giết Trương Kinh càng làm lòng dân thống khoái.
Lục Bỉnh nói:
- Vậy phải làm sao?
Ông ta chỉ vào câu lợi hại nhất của Thẩm Mặc:
- Thổ binh hung dữ, nên mới gọi là Lang binh, là lính mạnh cũng là phỉ cường, chỉ mỗi Trương Kinh mới miễn cưỡng khống chế được.
- Chuyện này...
Gia Tĩnh tựa hồ lay động, tựa hồ thở phào, cuối cùng xua tay nói:
- Để trẫm nghĩ đã.
~~~~~~~
Trời tối dần, tiểu thái giám thắp đèn trong đại điện lên, các vị đại học sĩ ngồi ngay ngắn trên ghế, người đọc sách, người xem tấu chương. Có người nhắm mắt dưỡng thần, có người đỡ đỡn thất thần...Hoàng Đế chưa cho đi, bọn họ ở đó đợi một ngày, không biết bao giờ mới được về nhà.
Nhắm mắt dưỡng thần là Nghiêm Tung, bằng vào hiểu biết về hoàng đế của lão ta, lão biết không ai xoay chuyển nổi cục diện. Cho nên lão thoải mái thả hồn vào cõi tiên.
Đờ đãn là Từ Giai, vừa tỉnh lại ông ta đã đọc hai bản sao tấu chương, biết ngay Trương Kinh xong đời, ngày tháng của mình cũng đã hết. Nếu như kêu oan cho Trương Kinh, Hạ Ngôn chính là vết xe đổ. Ông ta còn nhớ rõ, thiên hạ đều cho rằng Tằng Tiến bị oan uổng, Hạ Ngôn càng vô tội, nhưng hoàng đế độc tài chuyên quyền, không chỉ giết Tằng Tiến, còn giết Hạ Ngôn.
Cái cảnh đầu người rơi xuống đất quay về trước mắt Từ Giai, làm toàn thân ông ta ướt đẫm. Trong lòng ông ta giác ngộ, hoặc kiên trì nguyên tắc chết cùng Trương Kinh, hoặc bỏ nguyên tắc sống trộm qua ngày.
Cần phải sống, còn sống mới còn hi vọng. Dường như tự an ủi bản thân, nhưng ông ta biết rõ làm thế hậu quả ra sao. Tất cả mọi người đều biết, Trương Bán Châu là thủ hạ của Từ Hoa Đình, nhưng vào thời khắc quan trọng, Từ Giai lại vứt bỏ thủ hạ thân tín nhất.
Tất cả sẽ khinh bỉ con người của ông ta, coi ông ta là tên tiểu nhân tham sống sợ chết, chỉ biết lợi riêng.
Ông ta đã nhìn thấy được, những Thanh Lưu tụ họp bên quanh mình sẽ nhạo báng kinh bỉ tan hết, không cùng mưu việc với ông ta nữa. Đáng sợ hơn, ân sủng của Hoàng Đế sẽ quay lại trên người Nghiêm Tung, để ông ta một mình đối diện với Nghiêm đảng cực mạnh, với cả Cẩm Y Vệ đáng sợ.
Sự thực tàn khốc dạy cho Từ Giai biết, trước mặt đôi cao thủ hắc đạo cha con Nghiêm Tung, công lực của ông ta còn kém lắm. Nửa ngày trời ông ta không có giọt nước nào vào bụng, cả người trong trạng thái vô tri vô giác, bất lực chờ hoàng đế tuyên án.
Cuối cùng Lục đô đốc mặt trầm như nước đi ra, nói:
- Chư vị đại nhân, bệ hạ triệu kiến.
Nghiêm Tung nhìn ông ta dò hỏi, Lục Bỉnh khẽ gật đầu rồi rời đi.
Từ Giai như xác chết biết đi, theo Nghiêm Tung vào đại điện, hoàng đế lạnh như băngnói:
- Đốc phủ vốn có không gánh được trọng trách, các khanh tiến cử người kế nhiệm đi.
Từ Giai giật mình đánh thót, ông ta biết dự liệu vừa rồi không sai, lòng đau đớn muốn chết, cố gượng giữ lấy thân thể, quỳ trên mặt đất, run rẩy nói:
- Bệ hạ, nên chăng chờ Trương Kinh về kinh rồi hỏi trước mặt hẵng ra quyết định.
Kéo dài được ngày nào hay ngày đó, đó là điều duy nhất ông ta có thể làm cho Trương Kinh.
Gia Tĩnh hừ lạnh:
- Nể mặt khanh, trẫm đã không giết ông ta rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Miệng Từ Giai há hốc nhét được cả quả trứng vịt vào, Nghiêm các lão thì đút được cả trứng ngỗng vào miệng, hai vị đại nhân nhìn hoàng đế không sao tin nổi.
Bao năm qua vị hoàng đế không hiểu nhân ái là gì này chỉ biết đẩy người ta vào chỗ chết đêu hiểu hạ thủ lưu tình.
Dù sao Từ Giai tuổi còn trẻ, phản ứng nhanh hơn, thừa lúc Nghiêm các lão còn chưa khép miệng lại được, liền dập đầu bình bịch, nước mắt tuôn như mưa:
- Bệ hạ nhân từ...
Thế là đóng cái đinh cuối cùng vào ván, Nghiêm Tung không còn cách nào phá hỏng nữa.
Nghiêm các lão hiễu rành mạch tính cách của Gia Tĩnh, nhìn đôi mắt sâu thẳm của ông ta, biết đây là quyết định cuối cùng rồi. Trong lòng lấy làm lạ:" Sao lại không thành?" Có điều tuy không kéo được cả Trương Kinh lẫn Từ Giai ra pháp trường như mong muốn, nhưng ít nhất hạ được Trương Kinh, Từ Giai cũng sẽ bị liên lụy lớn, coi như tạm được.
Hiện giờ chưa phải là lúc hưởng thụ hương vị thắng lợi, Từ Giai tắt hẳn rồi, không ai có thể tranh giành với lão ta nữa, Nghiêm Tung thong thả nói:
- Lão thần cho rằng, trận này Triệu Văn Hoa có công đốc chiến, Hồ Tôn Hiến có công trù mưu, hai người lại hợp ý... Ông bằng tiếp tục để hai người đó làm.
- Không được.
Hoàng đế từ chối thẳng thừng, ông ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu như để tên ngu xuẩn Triệu Văn Hoa kia làm tổng đốc, đông nam trở thành cái dạng gì. Thấy Nghiêm các lão nhìn mình rất tội nghiệp, Gia Tĩnh bịa bừa ra lý do:
- Trong kinh không thể thiếu Triệu Văn Hoa, đợi tân tổng đốc tới rồi, thì gọi hắn về làm đại ti không.
Đại ti không chính là công bộ thượng thư, quản lý công trình toàn quốc, Triệu Văn Hoa vốn là công bộ thị lang, hiện giờ xem như lên chính chức. Lật đổ Trương Kinh, Triệu thị lang là lão đại thực tế của đông nam, giờ về kinh làm lãnh đạo công nhân, chẳng phải ngoài thăng trong giáng sao.
Nghiêm Tung cảm thấy thất vọng, nhưng lão không dám lộ ra ngoài, mà cười khà khà nói:
- Nếu bệ hạ không nỡ xa Triệu Văn Hoa, vậy vi thần cũng không nghĩ ra nhân tuyển thích hợp nữa.
Hoàng đế lại nhìn ba vị đại học sĩ đứng kia, ba người đó quả nhiên lắc đầu nói không có nhân tuyển thích hợp, chẳng ai dám đắc tội với Nghiêm các lão.
- Từ khanh thì sao?
Gia Tĩnh đưa mắt sang Từ Giai, hỏi vị thứ phụ đang cảm kích từ tận đáy lòng:
- Khanh có nhân tuyển thích hợp không?
Đối diện với cơ hội lần thứ hai từ trên trời rơi xuống, Từ Giai hít sâu một hơi, nỗ lực trấn tĩnh lại, nói:
- Tuần phủ Tô Tùng từng dâng tấu mười khó khăn ba đối sách kiềm chế giặc Oa, hơn nữa còn ở tiền tuyến kháng Oa đông nam, kinh nghiệm phong phú, thần lớn gan tiến cử.
- Chuẩn tấu.
Hoàng đễ phất tay:
- Hồ Tôn Hiến làm trợ thủ, lập tức thăng lên làm tả thiêm đô ngự sử tuần phủ Chiết Giang.
- Trương Kinh, Lý Thiên Sủng tham sống sợ chết, sợ đánh nuôi giặc, vốn nên chém đầu cảnh cáo. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, niệm tình có chút khổ công, tước quan làm dân, đưa về nguyên quán, vĩnh viễn không được sử dụng.
- Tấn thăng Lô Thang làm tổng binh Vi Giang, Du Đại Du làm tổng binh Tô Tùng, các tướng tham chiến khác thăng một cấp, có đại công thăng hai cấp."
- Chiết Giang tuần sát sứ Thẩm Mặc không ngại gian khó, cần mẫn làm việc, không ngại mũi tên hòn đạn, trung thành nhạy bén, được ban Kỳ Lân phục, bổ nhiệm Chiết Giang tuần án kiêm giám quân."
Kim khẩu đã mở đã là thánh chỉ, Từ Giai lập tức soạn chiếu, Lý Phương dùng ấn đóng lên, sau đó khoái mã đưa tới đông nam, tạo nên một trận động đất siêu cấp.
Nhìn các đại thần và thái giám nối đuôi nhau rời đi, khóe miệng Gia Tĩnh nhếch lên nụ cười lạnh, tỏ ra cao thâm khó lường.
Kỳ thực Từ Giai không cần lo lắng, dù Trương Kinh có bị chặt đầu, địa vị của ông ta cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào.
"Vì các ngươi có đấu đá tưng bừng ra sao, trẫm đều bình tĩnh đứng ngoài quan sát và là người đưa quyết định cuối cùng." Gia Tĩnh thầm nghĩ:" Thiên hạ này chỉ có một chủ nhân, sẽ không xuất hiện kẻ thứ hai."
Cảm giác ưu việt tốt đẹp, Gia Tĩnh đế phất tay tới cung NGọc Hi tu luyện.
~~~~~~~~~~~~~~
- Chuyện này là sao?
Trong phủ đô đốc, Nghiêm Thế Phiên hỏi Lục Bỉnh:
- Sao hoàng đế đột nhiên bình tĩnh lại?
Lục đô đốc thản nhiên:
- Ta không nói một câu nào bất lợi cho huynh, luôn dồn Trương Kinh vào chỗ chết.
Nghiêm Thế Phiên dậm chân:
- Không phải là bảo huynh giữ im lặng sao? Huynh chỉ cần nói gần như thế là được.
Lục Bỉnh lấy làm lạ:
- Ta nói này Đông Lâu huynh, ta một lòng giúp đỡ huynh, bệ hạ đột nhiên thay đổi chủ ý, sao lại trách ta.
Nghiêm Thế Phiên bực bội:
- Huynh vừa nói đỡ cho chúng ta, bệ hạ liền cho rằng thân tín số một đã thành người cùng hội với Nghiêm gia ta, lại chẳng đề phòng nhà ta sao?
Nói rồi chửi:
- Mẹ nó, làm lợi cho lão tiểu tử Từ Giai.
Xong phẫn nộ bỏ đi.
Đợi hắn đi rồi, Thẩm Luyện sau rèm đi ra, chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân bảo vệ tên học trò bướng bỉnh đó.
- Y giúp ta, ta tất nhiên báo đáp.
Lục Bỉnh khoát tay.
Thẩm Luyện gật đầu, ánh mắt nhìn về phương nam xa xôi, nói:
- Sau này còn phải phiền đại nhân nhiều.
- Không vấn đề gì.
Lục Bỉnh cười nói:
- Vị sư đệ này ta nhận chắc rồi.
Nhưng ông ta không nhìn thấy ánh mắt như quyết định điều gì đó của Thẩm Luyện.