Chương 201: Cảnh Còn Người Mất.
Chiều hôm đó, Trương Kinh và Lý Thiên Sủng lên thuyền khách về quê, lúc này đây không có tiền hô hậu ủng, bách quan tiễn biệt, trừ mấy người mang từ quê hương tới, chỉ có Thẩm Mặc, Thang Khăc Khoan, Thích Kế Quang và Du Đại Du tới bến tàu tiễn chân.
Trong gió bắc lành lạnh, vị tổng đốc già đứng bên sông, nhìn chỉ có mấy người đưa tiễn, lòng không khỏi cảm khái:" Người chưa đi, trà đã lạnh."
Nhìn vẻ mặt hiu quạnh của ông, mấy người đưa chân trao đổi ánh mắt với nhau, Thang Khắc Khoan đi tới hai tay dâng lên một thanh đao, nói:
- Đây là thanh Oa đao Ngõa phu nhân thu được của Trần Đông trong trận Vương Gian Kinh, đại nhân thu lại làm kỷ niệm.
Trương Kinh gật đầu, nhận lấy thanh Oa đao có ý nghĩa đặc thì, chắp tay với mọi người:
- Vốn muốn cùng chư vị thanh trừ Oa họa, thế nhưng thời đại không chấp nhận, lão hủ chỉ đành cao lui một bước. Tình hình giặc Oa vẫn nghiêm trọng, xin chư vị niệm tình bách tính đông nam, đừng quá so đo vinh nhục cá nhân, nhất định phải diệt sạch giặc Oa, trả lại thanh bình cho người dân.
Bốn người cùng chắp tay:
- Mãi mãi khắc ghi lời dặn dò của đại nhân.
- Đợi toàn thắng rồi, đừng quên viết cho lão già này một phong thư, nếu không ta chết không nhắm mắt.
Trương Kinh xoay người lên thuyền, khoát tay:
- Được rồi về cả đi.
Bốn người chăm chú nhìn ván thuyền thu lại, nh thuyền dùng súng chống gậy trúc, thuyền khách chầm chậm rời khỏi bến tàu, đi xa dần trong Đại Vận Hà, nhưng gió sông mang lời ca bi thương của người tổng đốc già văn vẳng tuyền lại:
Trường Giang cuồn cuộn chạy về đông.
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng.....
~~~~~
Người đi thì đi, người ở lại vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Đợi hoàn toàn không thấy thuyền của Trương Kinh đâu nữa, bốn người mới cất bước rời khỏi bến tàu, Thẩm Mặc hỏi:
- Ba vị tướng quân có tính toán gì?
Mọi người đều là người quen cả, không cần che giấu.
Thang Khắc Khoan nói:
- Mạt tướng đã xin cấp tên, muốn lên phương bắc.
Ông ta là đại tướng số một của Trương Kinh, sớm bị một đám người ngứa mắt, lúc này cây đại thụ che mưa chắn gió đã đổ, ngày tháng sau này càng gian nan. Cho nên Thẩm Mặc và Thích Kế Quang đều hiểu, không nói gì cả.
Du Đại Du thì lại khuyên:
- Quốc sách nam tiễu bắc thủ của triều đình đã được định, Vũ Hà huynh hiện giờ tới phương bắc vất vả uổng công. Không bằng ở lại kiên trì một chút. Bất kể là ai cầm quyền cũng cần đám võ tướng chúng ta đánh trận.
Thang Khắc Khoan lắc đầu:
- Ta xưa nay không để Triệu Văn Hoa vào mắt, nhiều lần có lời mạo phạm. Nếu như không chủ động lên phía bắc, ắt bị kẻ này lấy việc công trả thù riêng.
Nói rồi gượng cười:
- Yêm Đáp năm nào cũng tới, phương bắc không thiếu chiến đấu, huynh đệ đang chờ phất lên đây.
Lúc này tới chỗ thân binh chờ đợi, các thân binh dẵn ngựa tới, Thang Khắc Khoan chắp tay với ba người rồi đi trước.
Thẩm Mặc nhìn Du Đại Du, ông ta nói khẽ:
- Không giấu gì lão đệ, mấy tháng trước Trương bộ đường đã đồng ý cho ta thao luyện thủy quân, đồng thời điều động hơn trăm chiếc thuyền từ các tỉnh, tập kết ở Dương Châu, đợi ta đến.
Tới đó chắp tay:
- Ta muốn luyện ra hải quân có thể ra biển tác chiến, không giống thủy quân của Vũ Hà huynh, chỉ dám thể hiện ở sông hồ.
Thẩm Mặc nghe vậy nói:
- Du đại ca cuối cùng cũng được toại nguyện ròi.
Du Đại Du cười:
- Rắc rối khẳng định còn cả đống.
Liền lên ngựa ôm quyền chào hai người.
Còn lại Thích Kế Quang và Thẩm Mặc, y lấy ra quyết sách dầy trong lòng:
- Đây là đại kế luyện binh huynh đưa ta, ta đã xem kỹ, cũng ghi suy nghĩ của mình trong đó vào chỗ trống.
Thích Kế Quang nhận lấy nói:
- Thế này ta về xem xong là có thể làm được rồi.
Dừng lại cười xấu hổ:
- Chỉ không biết tới khi nào mới được thực thi.
Thẩm Mặc nói:
- Quyết định sớm đã có, chẳng biết Trương bộ đường đi rồi còn tác dụng nữa không, cho nên ta không mang ra. Dù sao hiện giờ đã cuối năm, dù sao công văn phải năm sau mới có, không bằng đợi Chu tổng đốc tới nhậm chức, ta tìm ông ta.
- Cũng chỉ đành thế thôi.
Thích Kế Quang thở dài:
- Vậy Chuyết Ngôn huynh tiếp theo sẽ làm thế nào?
Thẩm Mặc cười:
- Về nhà ăn tết với cha già.. Nguyên Kính huynh có muốn đi cùng không?
Thích Kế Quang cười:
- Ta muốn tới lắm, nhưng hiền thê từ Sơn Đông tới rồi, ta phải về cùng nàng ăn năm mới.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ bến tàu về Lô Viên, Thẩm Mặc có chút bất ngờ phát hiện đội tuần tra đông đảo vẫn còn canh giữ tòa hành viên tổng đốc không còn tổng đốc này.
Lúc này trời đã tối, đèn lồng đỏ trước cửa đã thắp lên, nhưng không còn hai chữ tổng đốc nữa.
- Thay nhanh thật.
Thẩm An cảm khái:
- Buổi trưa vẫn còn mà.
Thân binh bảo vệ Thẩm Mặc tới, nhưng bị ngăn lại -- Có câu không phải oan gia không chạm mặt, lần này chặn đường vẫn là tên thiên hộ kia, thấy hắn đắc chí nói:
- Hành viên khâm sai, kẻ không liên quan chớ tới gần.
Nhìn khuôn mặt ngựa đáng ghét đó, Thiết Trụ cả giận nói:
- To gan, đại nhân nhà ta ở trong đó, ngươi không nhận ra sao?
Tên thiên hộ kia làm bộ nhìn Thẩm Mặc mấy lượt, mới cười đểu giả:
- Chẳng phải là khách quý của Trương đại soái sao? Thất kính thất kính.
Rồi nghiêm mặt lại:
- Nhưng hiện giờ đây là phủ của Triệu thị lang, trời đã tối, thứ cho tiểu nhân không thể cho vào.
Tên thiên hộ này suốt ngày tuần tra quanh phủ, đương nhiên biết việc đấu tranh của Trương tổng đốc và Triệu thị lang, cho nên hắn nghĩ, Thẩm Mặc kẻ suốt ngày ở trong nhà Trương Kinh sẽ bị ngã nhào theo.
- Ngươi...
Thiết Trụ muốn đánh, tên Thiên Hộ kia cũng không chịu thua kém, phất tay một cái, đám thủ hạ vậy kín lấy, diễn lại trò hôm qua.
Tên thiên hộ cũng thấy cảnh này quen quen, cười hăng hắc:
- Tiểu nhân nhớ không nhầm, khi ấy đại nhân ngài lấy ra một phong thiếp đưa vào, đại môn, nhị môn đều mở ra, tổng đốc đại nhân đích thân ra nghênh tiếp.
Nói rồi cười khẩy:
- Hay là lấy ra thử lần nữa xem có thể khiến cửa mở ra không.. Làm được thì hẵng quay về nhé.
Thẩm Mặc nhìn kỹ hắn một hồi, đột nhiên cười:
- Ngươi tên là gì?
- Nói cho ngươi biết thì sao nào?
Tên thiên hộ nghênh ngang nói:
- Ta họ Chu tên Đại Định.
Thẩm Mặc liền bảo Thẩm An đưa cho hắn một phong thiếp, mỉm cười:
- Làm phiền Chu thiên tổng giúp bẩm báo, xem xem Triệu đại nhân có cho ta vào không.
- Vui lòng được giúp.
Tên thiên hộ nhận lấy, đi tới đại môn, nhét vào khe cửa.
Một khắc sau, toàn bộ đại môn, nhị môn, nghi môn của Lô Viên mở ra, Hồ Tôn Hiến mặt máy rạng ngời xuất hiện ở cửa, cười nói:
- Chuyết Ngôn lão đệ sao giờ mới về, Mai Thôn huynh đang chờ cơm đó.
Rồi dắt tay y vào bên trong.
Nhìn đại môn chầm chậm đóng lại, tên thiên hộ kia hai châm mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, rên lên:
- Hết rồi, hết cả rồi.
Hôm sau hắn thu doạn đồ đạc bỏ trốn, từ đó không còn một ai nhìn thấy hắn nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo Hồ Tôn Hiến vào nhà ăn, liền thấy Triệu Văn Hoa và một thanh niên tuấn tú đối rượu với nhau, thấy Thẩm Mặc, Triệu Văn Hoa cười ha hả:
- Chuyết Ngôn tới muộn rồi, phải ba chén rồi hẵng nói.
Tên thanh niên kia rót đầy chén rượu đưa cho y:
- Mời Thẩm đại nhân.
Mặc dù là khách không mời, nhưng trò đóng kịch làm xiếc thì ai cũng biết, Thẩm Mặc chẳng ngoại lệ, y thống khoái uống ba chén rượu, rồi ngồi xuống bên phải Triệu Văn Hoa, đối diện với Hồ Tôn Hiến, tên thanh niên kia ngồi dưới.
Thẩm Mặc ngồi xuống đồi mới phát hiện ra trên bàn toàn đồ ăn Phúc Châu, nhìn món ăn quen thuộc không khác gì lần trước. Xem ra Triệu Văn Hoa đuổi được kẻ địch đi, liền vội vàng chiếm nhà người ta, chiếm lấy chỗ ngồi của Trương bộ đường, ăn thức ăn của ông ta. Làm người ta cười nhạo, càng không rét mà run. Điều này nói rõ tâm lý báo thú của hắn biến thái ra sao. Thẩm Mặc thầm cảnh giác, tự nhủ ngàn vạn lần không chọc vào hạng người này.
May là tới lúc này Triệu Thị Lang vẫn hài lòng với y, cười tươi nói:
- Mai Lâm lão đệ thì không cần giới thiệu nữa.
Chỉ vào tên thanh niên kia:
- Vị này họ La tên Long Văn, tên chữ Hàm Chương là người đồng hương của Mai Lâm lão đệ, lần này lật đổ tên ác tặc Trương Kinh, Hàm Chương bỏ công lớn.
Vừa nghe tới ba chữ La Văn Long, lòng Thẩm Mặc máy động, nghĩ:" Té ra là tên khốn này." Y hiểu ngay ra vì sao La Văn Long muốn cướp Bách Hoa Tiên Tửu của nhà họ Vương, thì ra muốn lấy lòng Triệu thị lang.
Tỉnh bơ chào hỏi La Văn Long xong, liền nghe Triệu Văn Hoa nâng chén nói:
- Có thể lật đổ lão tặc họ Trương, tâuc chương của Chuyết Ngôn cũng có tác dụng, nào, bản công mời ba vị công thần một chén.
Thư từ Bắc Kinh tới nói, không dồn được Trương Kinh vào chỗ chết là do Lục Bỉnh khéo quá hóa vụng, nên Triệu Văn Hoa không biết trong tấu chương kia có chứa huyền cơ.
Hắn nói thế, Thẩm Mặc cũng thở phào, tập trung tinh thần ứng phó với đám người Triệu Văn Hoa, nhưng cùng là món ăn ngày nào, vì sao ăn vô vị, uống đắng chát như thế.
Giữa bữa tiệc, nhà bếp mang lên canh gà nấu trai, Triệu Văn Hoa hứng thú hỏi, nhà bếp nói rõ nguồn gốc của nó, nói tới điển cố lưỡi Tây Thi.