Chương 43: Đề Thi Thứ Hai (1)
Sáng sớm hôm sau, mọi người tề tụ tại bến tàu Sơn Âm, mang theo lòng nhiệt tình càng cao hơn, chờ đợi màn đặc sắc kế tiếp xuất hiện.
Lần này Thẩm Mặc quả nhiên không đến muộn, vẫn bận bạch sam, vẫn đi đến cùng với Thẩm Kinh.
Hai vị huyện thừa đã đến bến tàu từ giờ Thìn thiếu một khắc, mặc dù sắc mặt Hầu huyện thừa không tốt, nhưng coi như khách khí với y, Trương huyện thừa thì cười đến tít cả mắt, kéo lấy Thẩm Mặc nói:
- Huyện tôn đại nhân bảo ta nhắn lại cho ngươi một câu.
- Mời tán công nói. - Thẩm Mặc chắp tay nói.
- Đại nhân bảo ngươi làm rất tốt, đừng kiêu ngạo, phải thắng nốt hai trận còn lại.
Trương huyện thừa nghiêm mặt truyền hết lời, lại cười híp mắt nói:
- Ngươi không biết đấy, ngày hôm qua đại nhân nghe nói ngươi thắng, mừng rỡ ca hát cả đêm.
Nói rồi nắm lấy tay Thẩm Mặc, liền có một nén bạc không nhẹ rơi vào trong tay y:
- Đây là đại nhân thưởng cho ngươi, nếu thắng thêm trận ngày hôm nay sẽ có thưởng thêm, nếu thắng cả ba trận thì được thưởng hậu.
Thẩm Mặc ước chừng nén bạc này cũng nặng tới ba lượng, chỗ vỡ hai bên rất rõ rệt, 8/10 là đã bị Trương huyện thừa này ăn bớt xén thịt rồi. Đây là việc không thể tránh được, y cũng chỉ cười một tiếng:
- Đa tạ huyện tôn, đa tạ tán công.
- Nên làm, nên làm.
Trương huyện thừa cười ha ha nói:
- Ngươi đã giúp Hội Kê chúng ta được nở mày nợ mặt, hiện tại sẽ không còn ai nói ngươi sẽ thất bại nữa rồi.
Nói rồi ra vẻ thần bí nói:
- Biết chưa, đổ phường đã hạ tỷ lệ ngươi thắng xuống còn 1 đền 4 rồi.
Thẩm Mặc cũng đang vì việc này mà buồn bực, ngày hôm qua, đầu tiên là Thẩm Kinh đến Đại Phát đặt, nhưng phát hiện vẫn chậm một bước, dường như đổ phường có thiên lý nhãn đã rất nhanh làm ra phản ứng, chặt đứt tỷ lệ đền chiến thắng của Thẩm Mặc, thật sự khiến người khác mất hứng.
Kỳ thực 1 đền 4 cũng khá cao rồi. Lại xem Hổ Đầu hội người ta, mặc dù hôm qua thua một trận, đổ phường cũng chỉ giảm xuống tỷ lệ còn 2 đền 3, chênh lệch đôi bên vẫn rất lớn. Điều này nói rõ đổ phường vẫn chưa còn xem trọng Thẩm Mặc, họ cho rằng y rất có thể chỉ là may mắn biết được biện pháp kia, mà vận may giống vậy sẽ không thể phủ xuống đầu thêm lần nữa.
Số người đặt cược cũng có thể phản ánh rõ ràng điểm này... Mua Hổ Đầu hội thắng tới 1300 lượng, mà mua Thẩm Mặc thắng còn chưa tới 200 lượng... Có người nói đại đa số người mua y đều là nữ tử.
~~
Giờ Thìn đã qua, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Lão Hổ đâu. Mọi người đang nghị luận thì nghe được tiếng cười ồm ồm truyền đến từ trên sông. Mọi người nhìn lại thì thấy một con thuyền treo cánh cờ đầu hổ đang xuôi dòng bơi tới, trên đầu thuyền đứng một hán tử thân hình như thiết tháp. Hắn bận chiếc áo chật tay, quần màu xanh nước, lưng thắt đai da trâu to tướng, lưng đeo Hổ đầu đao, lông mày rậm, sắc mặt ngăm đen, đôi mắt trừng to như chuông đồng. Chính là Vương Quý Phát thủ lĩnh của Hổ Đầu hội!
Thấy được nhân vật cỡ này, Thẩm Mặc không khỏi thầm vỗ tay, thầm nghĩ: "Chỉ so bộ nho sam chẳng ra gì của mình cũng tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"
Chiếc thuyền vững vàng đậu ở bến, liền nghe Vương Lão Hổ cất tiếng cười nói:
- Chư vị đợi lâu.
Hắn cũng không xuống, chỉ ở trên thuyền lớn tiếng nói:
- Mời nhị vị tán công và Thẩm công tử lên thuyền, chúng ta đi đến Giang Tâm.
Hai vị huyện thừa, Thẩm Mặc, Thẩm Kinh, còn có mấy vị thân sĩ ở đây theo lời leo lên thuyền.
Hầu huyện thừa cười nói:
- Thông Đạt huynh này, trong hồ lô của huynh rốt cuộc bán thuốc gì đây?
Vương Lão Hổ trầm giọng nói:
- Tán công chờ một chút, lập tức sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi vung tay lên:
- Chèo thuyền.
Thuyền chậm rãi khởi động bơi về hướng Giang Tâm.
Có một số quần chúng lên thuyền, nhưng phần lớn vẫn chạy ở trên bờ, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về quang cảnh kế tiếp.
Thuyền đi được hai dặm, sông đột nhiên chảy xiết, thì ra đã đến chỗ rẽ.
Thẩm Mặc thấy thuyền lão đại thoáng cái trở nên khẩn trương, trừng mắt nhìn mặt sông, hình như sắp có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra vậy, y không khỏi nắm chặt lấy lan can.
Mặc dù đám thủy thủ toàn lực khống chế, nhưng thuyền lớn vẫn lấy tốc độ khá nhanh vượt qua đoạn rẽ. Chưa đợi mọi người trên thuyền thở phào một hơi, một thân cây to tướng lá rậm rạp đang lao tới trước thuyền, giống như nó sẽ va vào con thuyền vậy!
Mọi người trên thuyền không khỏi hoảng sợ thét lên, rất nhiều người thậm chí sợ quá nhắm mắt lại. Chỉ nghe thuyền lão đại hét lớn một tiếng, vặn mạnh bánh lái qua hướng đông, con thuyền cũng tránh được thân cây...
~~
Từ đầu đến cuối, Vương Lão Hổ vẫn đưa mắt nhìn mọi người, hắn thấy sắc mặt tái nhợt vì hãi của hai vị huyện thừa, mấy thân sĩ thì hai chân uể oải, ngồi ngã xuống đất. Nhưng hắn thấy Thẩm Mặc vẫn bình thản ung dung, người thanh niên đi cùng thì càng hưng phấn mà la hét, còn muốn "thử thêm một lần".
Vương Lão Hổ thầm gật đầu, rồi giơ tay lên, thuyền lão đại hiểu ý hô to:
- Hạ neo ở Giang Tâm!
Thủy thủ đẩy xuống hai bên thuyền hai tảng đá lớn, lại dùng vài cây tre bương to chống ở đầu thuyền, phải tốn sức lắm mới dừng thuyền lại được, nhưng trên boong thuyền lại càng bị xóc dữ dội hơn.
Vương Lão Hổ như giẫm trên đất bằng, đi tới trước mặt Thẩm Mặc, chỉ tay về gốc cây to hơn bốn người ôm ở phía sau và nói:
- Mời Thẩm công tử nhìn, cây đó có phải là một tai họa hay không?
Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói:
- Đối với đội thuyền bè bơi xuống từ thượng du, nó thực sự quá nguy hiểm!
- Không sai, có người nói gốc cây này đã có ở đây từ trong năm thái tổ.
Vương Lão Hổ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lúc đầu mọi người chỉ coi nó là một phong cảnh, cũng không lưu ý, ai dè cây này càng lớn càng dài càng to, đồng thời đường sông lại càng ngày càng hẹp, rồi nó trở thành một tai họa!
Hầu huyện thừa cũng hiểu ý của Vương Lão Hổ, gật đầu nói tiếp:
- Thuyền chạy qua đây, nhiều lần đã va phải thân cây, hàng năm có hơn mười tính mệnh phải bỏ lại nơi này.
Nói rồi chỉ tay lên mấy băng phải trắng treo trên thân cây, còn có mấy tấm phù chú và cống phẩm như trái cây:
- Đó đều là quỷ hồn chết oan!
- Vì sao không chặt cây đi?
Thẩm Kinh khó hiểu hỏi:
- Ngại phiền phức hả?
Hầu huyện thừa cười khổ nói:
- Bản huyện không biết đã hạ quyết tâm mấy lần, đã thử qua bao nhiêu lần, nhưng quyết tâm vẫn chỉ là quyết tâm, nan đề vẫn không có cách giải quyết. Dân công được phái ra chặt cây thì nhìn cây than thở, đều nói rằng thân cây mọc trong nước, rất kiên cố, không có cách đào lên...Không chặt được cây, chỉ chặt tán cây thì càng thêm nguy hiểm, cho nên vẫn còn bế tắc.
- Hổ Đầu hội chúng tôi cũng tổ chức hảo thủ hạ thuỷ, muốn chặt cây từ dưới nước.
Vương Lão Hổ trầm giọng nói:
- Nhưng nước sông vùng này vừa xiết vừa xâu, thân cây vừa to vừa cứng, căn bản không đả thương được nó chút nào, ngược lại để thiệt mạng hai huynh đệ.
Nói đến đây giọng đã khàn khàn, vành mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã động tình:
- Vương mỗ ta tuy là hắc đạo, nhưng cả đời sùng bái nhất chính là Dương Minh Công của Thiệu Hưng chúng ta, lão nhân gia từng nói: "Nghĩ đến thì phải làm!", nếu ta đã có ý nghĩ thì nhất định phải trừ khử được tai họa này!
"Nghĩ đến thì phải làm!", Thẩm Kinh không tin:
- Dương Minh Công nói lời này lúc nào?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Là 'tri hành hợp nhất', Vương đại quan nhân thông tục hóa nó đi, nhưng ỵ́ nghĩa thì không sai.
Nghe câu đánh giá này, Vương Lão Hổ rất vui mừng, ngay cả chút oán khí đối với Thẩm Mặc cũng giảm đi rất nhiều, vỗ ngực nói:
- Chỉ cần công tử có thể trừ tai họa này, ta lập tức nhận thua, cũng thả người ngay!
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Vì phụ lão hương thân trừ hại, Thẩm Mặc nghĩa bất dung từ!
Hai vị huyện thừa và các hương thân cũng đều nói:
- Có gì cần thì công tử cứ việc phân phó!
Thẩm Mặc gật đầu, nhìn thân cây cao hơn mặt nước, nhẹ giọng nói:
- Đợi ta nghĩ một biện pháp.
~~
Rất nhanh, người Thiệu Hưng đều biết, đề mục thứ hai là chặt cây trong nước! Đây cũng không phải chỉ làm việc bằng cảm tình như đề đầu tiên, mà thực sự là một chuyện tốt, lời đánh giá về Vương Lão Hổ cũng đề cao không ít, cũng không khỏi thầm vuốt mồ hôi thay Thẩm Mặc, nan đề vài chục năm vẫn giải quyết không được, ngươi có thể nghĩ ra trong ba ngày được ư?
- Tiểu thư, có thể nghĩ ra được không?
Trong tú lâu tại hậu viện của Ân phủ, Họa Bình lại quấn lấy tiểu thư nhà nàng:
- Lần này nhất định phải nghĩ ra được đấy.
Lần trước bởi vì tiểu thư nhà mình không nghĩ ra được biện pháp, nàng cũng không có mặt mũi mà đi gặp Thẩm Mặc. Sau đó tự người ta im ắng giải quyết được, khiến Họa Bình cô nương vừa cao hứng lại vừa buồn rầu, vừa tự hào lại không phục. Lần này sau khi nghe ngóng được đề mục liền vội vàng đưa cho tiểu thư, trong giọng nói còn có ý "nhất định phải tranh được!"
Ân tiểu thư đang ngồi trước bàn, cầm cây bút vẽ, phác hoạ ra Thẩm Mặc trên tấm giấy, nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận, không khỏi khẽ cười nói:
- Nha đầu này, nhanh mà đi theo tiểu tử đó đi, thực sự là nữ sinh hướng ngoại!
- Không có mà tiểu thư.
Họa Bình xấu hổ nói:
- Người ta chỉ không muốn bị thua hắn thôi!
Lời này đã nói trúng đáy lòng của Ân tiểu thư, mặc dù nàng ngoài miệng không nói, nhưng đối với việc mình không giải được đề thứ nhất, mà tiểu tử kia lại giải được, trong lòng có chút tức tối, vẫn đang bứt rứt, muốn tranh giải trước hắn, để mà trả lại cục tức này!
Kỳ thực vừa nghe đến đề mục, nàng liền bỏ xuống công việc trong tay, bày giấy bút, tỉ mỉ phác thảo, rất muốn nghĩ ra một biện pháp thoả đáng.
Ân tiểu thư âm thầm hạ quyết tâm, lần này quyết không thể bại bởi tiểu tử chưa thấy qua lần nào kia!
Từ buổi sáng cho đến buổi tối, ngay cả bữa trưa cũng dùng trong khuê phòng, khi Họa Bình lần thứ ba giục nàng nên đi ngủ, Ân tiểu thư đột nhiên giơ lên nắm tay quơ quơ trên không trung, cả người tràn đầy vẻ hưng phấn! Hào quang rạng rỡ chiếu nhân!