Mẹ Tống nhìn thấy cô vào phòng, đóng cửa phòng mới xoay người, nói: "Cô gái này, hóa ra toàn bộ sự kiên cường vừa rồi đều là giả vờ cả. Thằng nhóc thúi, không có chút thương hương tiếc ngọc nào cả. Thảo nào đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa có vợ, đáng đời!"
Đóng cửa phòng lại, Đường Tiêu Tiêu giơ tay lau khô nước mắt ở trên mặt.
"Ha ha." Cô nhào lên trên giường, chỉ cần giải quyết mẹ Tống để cô có thể tiến vào cửa nhà họ Tống, cô còn sợ không chiếm được sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi nữa sao?
Đời trước, để trở thành một doanh nhân thành đạt, cô đã rèn luyện được kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ rất nhuân nhuyễn.
Nghĩ đến cha mẹ nhà họ Tống, một người hiền lành, một người giản dị, cũng khó trách sẽ dạy dỗ được một người con trai như Tống Cảnh Chi.
"Tiêu Tiêu, em về rồi sao?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Hà Tiểu Thiến.
"Em về rồi." Cô đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
"Sao em lại khóc? Có phải là em bị người ta khi dễ hay không? Là ai?" Hà Tiểu Thiến lo lắng kéo cô.
"Không không không, em giả vờ thôi." Cô kéo cô ấy vào trong phòng, nếu lát nữa mà thu hút thanh niên trí thức khác tới đây sẽ không tốt.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
"Thật sự không có gì mà, nhưng vừa rồi em hơi cảm động." Cô cười nói.
"Làm chị sợ muốn chết." Cô ấy vỗ vỗ ngực nói: "Nước chị đã đun xong rồi, em có thể múc nước tắm rửa, trong thôn chuẩn bị sẵn chậu gỗ cho chúng ta, ở dưới gầm giường đó."
"Vâng."
"Chị có hỏi qua chị Phượng Quyên rồi, chị ấy nói bởi vì bắt đầu làm việc bận bịu nên điểm thanh niên trí thức không được trồng rau. Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể đổi lấy trứng gà với người dân trong thôn, trứng gà phải đổi với bà sáu, chính là căn nhà đầu tiên ở cửa thôn. Bà ta chịu trách nhiệm nuôi gà cho cả thôn." Hà Tiểu Thiến chia sẻ với cô tin tức mà cô ấy nghe ngóng được.
"Cám ơn chị Tiểu Thiến." Đường Tiêu Tiêu cầm tay của cô ấy. Từ thành phố Kinh đến điểm thanh niên trí thức, Hà Tiểu Thiến vẫn luôn chăm sóc cho cô.
"Khách sáo với chị làm cái gì, hai chúng ta là đồng hương, lại là hai người từ cùng một chỗ đến cùng một nơi. Hai chúng ta không chăm sóc lẫn nhau, vậy thì ai chăm sóc cho chúng ta được."
"Vâng." Hai cô gái nhỏ nở nụ cười.
Ở bên kia, mẹ Tống về đến nhà, bà đặt túi vải lại trên bàn trong phòng của Tống Cảnh Chi.
"Sao mẹ lại cầm về?" Tống Cảnh Chi nhìn túi vải trên bàn hỏi.
"Con nói một chút về con đi, nghiệp chướng mà, để con gái người ta khóc, đáng thương biết bao nhiêu, mẹ nhìn mà còn cảm thấy đau lòng nữa là." Mẹ Tống chỉ vào anh, bà vừa nói vừa lắc đầu.
"Khóc sao? Không, không thể nào đâu?" Không phải là vừa rồi cô còn chỉ mình cực kỳ khí thế hay sao?
"Cô gái trẻ kia là bị con từ chối nên không còn cách nào khác mới nói như vậy." Trong lòng mẹ Tống đã tự động giải thích thay Đường Tiêu Tiêu. "Có nhiều người không dễ dàng lặn lội xa xôi đến đây cũng bởi vì con đã cứu được con bé nên nó mới muốn tới đây để chăm sóc cho con, con nói một chút về con đi."
"Ây da, con không biết đâu, con bé khóc lóc vô cùng thương tâm đó." Mẹ Tống vừa nói vừa vỗ đùi nói: "Nếu cha mẹ của con bé mà biết, bọn họ sẽ đau lòng chết mất."
"Khóc thật sao?”
"Haizz, mẹ nói con không phải không có lương tâm đấy chứ?"
"Không phải, con chỉ là... Không quá tin thôi.
"Mẹ nói với con, ngày mai nếu cô gái nhỏ kia có tới đây mà con còn dám đuổi con bé đi, mẹ sẽ, mẹ sẽ không cho con ăn cơm đâu."
"Mẹ, như vậy không tốt đâu, người trong thôn sẽ lời ra tiếng vào mất." Tống Cảnh Chi vẫn từ chối.
"Được, vậy mẹ cũng sẽ đi khắp nơi rêu reo là lúc cứu người, con có tiếp xúc da thịt với con bé. Dù sao với cái dạng này của con, mẹ cũng không trông cậy được vào con sẽ tìm được con dâu cho mẹ. Mẹ thấy thanh niên trí thức Tiểu Đường này rất tốt."
"Mẹ, mẹ đang gây sự thì có." Tống Cảnh Chi có chút tức giận.