Tiêu Kiệt Minh liếc mắt nhìn về phía anh, trước khi Tống Cảnh Chi kết hôn chuyển đến viện gia chúc, bọn họ cũng không có quá thân thiết.
Khiến anh ấy có chút ngạc nhiên khi thấy Tống Cảnh Chi nói những lời như vậy.
Tuy rằng bộ đội cứu hỏa và chiến đội đặc biệt cùng thuộc quân bộ, nhưng chiến đội đặc biệt và bộ đội cứu hỏa lại có sự khác biệt rất lớn. Tuy rằng bộ đội đặc chiến đối diện với sinh tử, nhưng dễ thăng cấp hơn, với kỹ năng của Tống Cảnh Chi thì càng không cần phải nói đến.
Lúc Tống Cảnh Chi trực ca xong trở về nhà, cô vợ nhỏ nhà anh đang ngủ.
Mở cửa nhìn thoáng qua một cái, rồi anh chuẩn bị đi làm cơm tối.
Đường Tiêu Tiêu bị tiếng động ồn ào đánh thức, cô mơ mơ màng màng thức dậy, thấy Tống Cảnh Chi đang đứng ở cửa nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
Tống Cảnh Chi chỉ lên lầu, cô đi tới cửa nhìn thử.
Khá lắm, năm hộ của lầu ba này đều mở cửa nhà, đứng ở cửa hóng hớt, nhất là hai vợ chồng Tiêu Kiệt Minh, mỗi người cầm một quả dưa chuột.
"Lại tới đòi tiền đền bù, còn mang theo người tới." Lý Mẫn nói.
"Ờ..." Đúng là không biết xấu hổ mà.
Cô kéo kéo quần áo của Tống Cảnh Chi: “Anh lên xem thử đi."
Lúc này trưởng chỉ huy Trần còn chưa tan tâm, e là còn chưa có biết chuyện trong nhà, lúc này chỉ có vợ của ông ấy ở nhà một mình, Đường Tiêu Tiêu lo lắng bà ấy sẽ chịu thiệt.
"Được." Đương nhiên Tống Cảnh Chi không thể đi lên một mình, anh gọi Tiêu Kiệt Minh cùng đi.
Hai người lên lầu, bên cạnh hộ 2 phía Tây có vài người đàn ông vây quanh, đứng ở giữa là cô gái lần trước mà Đường Tiêu Tiêu nhìn thấy.
Các thân nhân ở lầu bốn, cũng chỉ đứng ở cửa nhìn xung quanh.
"Trân Vệ Dân nhà tôi còn chưa có chết, tiền đền bù ở đâu ra chứ?" Giọng thím Trần có chút run ray.
Chồng của bà ấy đã xác định rồi, con trai bà ấy chỉ bị thương, trước mắt vết thương đã lành, lập tức sẽ trở vê ngay.
"Tôi cũng đã nhận được tin tức, Trần Vệ Dân đã chết, thi thể cũng không còn, các người chỉ là không muốn giao tiền đền bù mà thôi."
Tuổi tác của cô gái kia không lớn lắm, mà ăn nói lại cực kỳ cay độc, Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh nghe xong cũng nhíu mày.
Đừng nói là người còn chưa chết, cho dù thật sự hy sinh, cô ta có thể nói như vậy ở trước mặt mẹ người ta sao?
"Cho dù Trần Vệ Dân hy sinh, tiên den bù cũng không liên quan gì đến cô." Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh đi lên phía trước.
Bởi vì bộ quân trang trên người còn chưa có thay, ngược lại khiến mấy người kia khiếp sợ.
Ai cho mấy người lá gan, dám đến viện gia chúc làm loạn? Tôi muốn hỏi là cảnh vệ nào, cho mấy người vào." Tiêu Kiệt Minh nhìn về phía bọn họ.
Thật ra việc này cũng không thể trách cảnh vệ, cô gái này đã đính hôn với nhà họ Trần, chuyện lần trước cũng chỉ có mấy hộ nghe được động tĩnh mới biết, cũng không có truyên ra.
"Tiền đền bù có quy định rõ ràng, mấy người có thể đến bộ phận có liên quan để hỏi ý kiến. Hiện tại chúng tôi có thể lấy tội danh quấy rầy gia đình quân nhân để đưa mấy người vào ngồi tù." Tống Cảnh Chi đảo mắt nhìn mấy người họ.
"Đưa bọn họ đi tù đi, bọn họ tới đây cũng không phải một lần." Người ở trung hộ tại lầu bốn là một cô vợ trẻ, lần trước thím Trần tức đến hôn mê, cũng nhờ cô ấy đỡ.
Mấy người họ nghe nói như thế, lại thấy Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh ở đây, cũng không dám nói gì nữa, xám xịt rời đi.
"Thím, thím biết nhà cô gái này ở đâu, chúng cháu có thể tìm lãnh đạo xử lý." Tiêu Kiệt Minh nói.
"Vệ Dân sắp trở về rồi, chờ nó về xử lý cũng được." Thím Trần xua tay, dù sao cô gái này cũng là người mà con trai mình thích, xử lý như thế nào là tùy thuộc vào nó.