Sau khi quay về, hai gia đình bắt đầu bận rộn, Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn ăn đậu phộng ngoài phòng khách, Tống Cảnh Chi và Tiếu Kiệt Minh làm việc trong phòng bếp.
Vài ngày sau, Trân Vệ Dân ở tầng trên quay về, sau khi biết anh ta trở về bình an, cô gái kia lại tới.
Lần này cô gái xách theo túi lớn túi nhỏ đề cầu hoà, nhưng Trần Vệ Dân vẫn quyết tâm từ hôn, và chắc chắn là cô gái kia không vui.
Vì vậy nên Trân Vệ Dân đã tới gặp cấp trên và nói về việc cô gái kia đã làm, rất nhiều gia đình quân nhân nhìn thấy, họ có thể đứng ra làm chứng, vậy nên hôn lễ lẫn lễ hỏi đều bị huỷ bỏ.
Đoán chắc sau này chắc cũng chẳng có ai dám đến gần cô gái này, điều này chứng minh một câu nói của người xưa, đó là ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.
Ngày 21, tháng 10, năm 1977. Các phương tiện truyền thông lớn trên khắp cả nước công bố tin tức khôi phục kỳ thi đại học, đồng thời tiết lộ rằng kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay sẽ được tổ chức trong phạm vi cả nước vào một tháng sau.
Hà Tiểu Thiến gửi thư nói cô ấy và Từ Trạch Minh định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, mà hai vợ chồng Lưu Đống quyết định để sang năm thi vì Lưu Phượng Quyên đã vào giai đoạn cuối thai kỳ.
Đường Tiêu Tiêu rất vui vì chuyện này, đây cũng là con đường tắt duy nhất để sớm trở về thành phố, hy vọng bọn họ có thể thi đậu.
Hôm nay có một đôi vợ chông khoảng năm mươi tuổi chuyển vào viện gia chúc, hai người đều đeo cái sọt trên lưng và tay nải lớn nhỏ, nhìn khá bụi bặm mệt mỏi.
Mặc dù là vậy nhưng cả hai ăn mặc khá vừa mắt, chỉ cần nhìn kiểu dáng quần áo của họ cũng biết không phải đồ có thể mua được ngoài cửa hàng bách hoá.
"Hai người tìm ai vậy?" Hai vợ chồng còn chưa kịp dò hỏi bảo vệ đã chạm mặt Kim Ngọc Mai ra ngoài mua đồ ăn.
"Chúng tôi là cha mẹ của Tống Cảnh Chi, cho hỏi bọn họ có ở đây không?" Hoá ra vợ chồng họ là cha mẹ Tống, họ vừa mới thu hoạch vụ thu xong.
", thì ra là cha mẹ của chỉ huy Tống." Kim Ngọc Mai khẽ cười.
"Đúng vậy, hai vợ chông họ có ở đây không?" Mẹ Tống hỏi.
"Đúng là họ ở đây, nhưng tôi nói này, cô con dâu kia của hai người cũng chẳng phải người tốt gì. Không mang thai thì ngày nào cũng ăn mặc mấy bộ đồ hoa hoè lộng lẫy, không biết đứa nhỏ này con.… Kim Ngọc Mai càng nói càng thái quá.
Bà ta chưa kịp nói câu cuối cùng, chỉ đưa mắt nhìn hai vợ chồng như đang muốn xác nhận điều gì đó.
"Mẹ thứ chó má nhà bà, con dâu nhà tôi là cô gái tốt nhất trên đời này đấy." Mẹ Tống đặt đống đồ đang vác trên người xuống đất, bắt đầu khua tay múa chân với Kim Ngọc Mai.
"Kim Ngọc Mai, bà lại đang nói bậy nói bạ cái gì thế?" Trương Vệ Hồng được bảo vệ gọi tới, bà ấy trừng mắt lườm Kim Ngọc Mai một cái.
"Anh Tống, chị dâu, để tôi dẫn hai người tới nhà Cảnh Chi, Tiêu Tiêu là một cô gái tôi, chúng tôi đều biết cả. Trương Vệ Hồng cười nói với cha mẹ Tống.
Trương Vệ Hồng thâm nể phục cách mẹ Tống bảo vệ Đường Tiêu Tiêu, thảo nào mẹ Tống có thể dạy ra một đứa con tuyệt vời như Tống Cảnh Chi, quả thật, cha mẹ chính là những người thầy tốt nhất của con mình.
"Làm phiền bà rồi." Cha mẹ Tống liên tục nói lời cảm ơn.
Họ theo Trương Vệ Hồng tới nhà Tống Cảnh Chi, Trương Vệ Hồng gõ cửa nhà dưới, người mở cửa là Đường Tiêu Tiêu, cô ở nhà chuẩn bị làm bữa trưa.
"Chủ nhiệm Trương." Cô nhìn thấy Trương Vệ Hồng trước, sau đó mới thấy cha mẹ Tống đứa phía sau.
"Cha mẹ." Đường Tiêu Tiêu mừng ra mặt, lần này hai vợ chồng già tới mà không báo gì với bọn họ.
"Tôi đưa bọn họ tới đây cho cô, giờ tôi về trước đây." Trương Vệ Hồng cười nói, sau đó bà ấy không quấy rầy gia đình họ nói chuyện nữa.
"Làm phiền chủ nhiệm Trương quá." Đường Tiêu Tiêu nói tiếng cảm ơn, sau đó vội chạy ra mời cha mẹ chồng vào nhà.