Ở nhà, khi nấu cơm, Đường Tiêu Tiêu sẽ để bọn nhỏ chơi ở chỗ mà cô vó thể quan sát được. Hiện giờ bọn nhỏ đã có thể đi được một đoạn ngắn, cô chỉ cần đề phòng để bọn chúng không bị va chạm là được.
Tống Cảnh Chi cúi người, một tay bế con trai, một tay bế con gái: "Ở nhà có nghe lời mẹ không?"
"Cha-" Tuy bọn nhỏ vẫn chưa nói sành sỏi nhưng đã phân biệt được cha và mẹ.
"Anh cảm thấy so với những đứa bé cùng tuổi, bọn nhỏ nhà mình thông minh hơn một chút." Anh nhìn vê phía cô vợ nhỏ mà kiêu ngạo nói.
Đứa bé nhà Tiêu Kiệt Minh ra đời trước cặp song sinh long phượng nhà anh hơn nửa tháng nhưng bây giờ còn chưa biết nói.
"Bởi vì cặp song sinh long phượng nhà mình có bạn đồng hành cho nên biết nói chuyện và biết đi sớm cũng là bình thường." Đường Tiêu Tiêu dọn thức ăn lên bàn: "Lat nữa ăn cơm xong, anh hãy mang một phần thịt kho đến cho cha nhé, để buổi tối ông ấy hâm nóng lại ăn."
Cách đây một khoảng thời gian, mẹ Đường đã đến quân khu Đông Bắc chăm sóc con dâu.
Thời gian gần đây cha Đường toàn ăn cơm một mình, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi nói ông ấy tận làm thì hãy đến nhà họ ăn tối, nhưng ông ấy nói đi đi lại lại quá bất tiện. Vì vậy, cô thường xuyên nấu thức ăn rồi nhờ Tống Cảnh Chi mang tới cho ông ấy.
"Chị dâu cả vẫn chưa sinh à?" Tống Cảnh Chi đặt con lên ghế, bắt đầu đút bọn nhỏ ăn cơm.
"Hôm nay em vừa nhận được thư, chị ấy đã hạ sinh hai bé trai." Cô uống một bát canh trước rồi mới ăn cơm.
"Hay là chúng ta gửi một ít tiền và quà tới đó đi, anh vợ lên chức cha, mà còn là một cặp sinh đôi nữa, đây là việc vui lớn."
"Ừ vậy lát nữa anh tiện thể đi gửi luôn đi, em đã viết xong thư rồi, có cả thư gửi cho cha mẹ nữa." Cô gật đầu.
Anh đút một thìa cơm có chan canh trứng vào miệng An An rồi nhìn về phía cô vợ nhỏ nhà mình.
"Sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?" Đường Tiêu Tiêu vươn tay sờ mặt mình.
"Em nói xem, nếu chúng ta lại có con, có phải vẫn là một cặp sinh đôi hay không?" Anh tò mò nhìn bụng cô.
"Ý anh là gì? Anh muốn có thêm con à?" Đường Tiêu Tiêu liếc anh.
"Không phải, tại vì em và chị dâu đều mang thai đôi, cho nên anh mới tò mò hỏi như vậy thôi." Tống Cảnh Chi cười nói, có hai đứa bé là đủ rồi, anh không muốn cô vợ nhỏ của mình phải chịu khổ thêm lần nữa.
"Em không biết, chắc là không có đâu." Kiếp trước, thai đầu tiên của chị dâu cô cũng là hai bé trai, còn thai thứ hai là một bé gái.
Bình Bình ở bên cạnh đợi thật lâu cũng không được đút nên đã vươn bàn tay nhỏ ra kéo cha mình.
Tống Cảnh Chi tiếp tục đút cơm cho con: "Đối với việc kinh doanh, em có tính toán gì không?"
"Đợi bọn nhỏ lớn hơn một chút đi, em nhớ bên phía tứ hợp viện có lớp Dục Hồng." Cô đã ăn no nên cô tiếp nhận bát và thìa trong tay Tống Cảnh Chi, thay anh đút cơm cho con. Kiếp trước, cô bắt đầu làm giàu từ những mặt hàng nhỏ rồi đến siêu thị, bất động sản. Khi đó, một mình cô vào nam ra bắc, con người nhà thì do anh trai và chị dâu chăm sóc.
Nhưng kiếp này cô đã có anh và con. Sau khi kết hôn với Tống Cảnh Chi, cô không còn nghĩ đến việc tạo ra khối tài sản giống như kiếp trước nữa.
Kinh doanh là việc mà cô yêu thích, cô phải suy nghĩ thật kỹ xem nên làm thế nào để vừa không phải từ bỏ sở thích của bản thân vừa có thể chăm sóc tốt cho gia đình.
"Dù em muốn làm gì anh cũng ủng hộ em." Tống Cảnh Chi nhìn cô vợ nhỏ của mình bằng ánh mắt đầy trìu mến.
"Vâng." Ý cười đong đầy dưới đáy mắt cô.
Nhìn người đàn ông và hai đứa bé đang gào khóc đòi ăn bên cạnh, cô cảm thấy hạnh phúc hiện tại là thứ mà gia sản bạc tỷ trong tay cô đời trước không thể mua được.