Buổi chiều, Đường Tiêu Tiêu giao con cho cha mẹ chồng rồi theo Bành Vũ đến phố Tiền.
Phố Tiền là con phố kiểu mẫu của Kinh Thị cũ, hầu hết những người sống ở đây đều là hộ gia đình cũ, rất ít người bán nhà.
"Chủ nhân ngôi nhà này là bà Thịnh, con trai bà ấy đã đến Cảng Thành mấy năm trước, bây giờ không phải mở cửa rồi sao? Con trai bà ấy định đưa bà ấy qua đó dưỡng lão nên bán nhà." Dọc đường Bành Vũ giải thích cho cô.
Đường Tiêu Tiêu đi theo Bành Vũ đến nhà bà Thịnh, nhà của bà Thịnh là một cái viện có hai tâng, tâng một của viện có một khoảng sân.
Chưa kể, Đường Tiêu Tiêu khá thích bố cục của viện này, mang phong cách Giang Nam.
"Cô chính là chị gái mà thằng nhóc Bành nói muốn mua nhà đúng không?" Lúc này có một bà cụ trông rất đẹp lão từ trên tâng đi xuống, còn có một người đàn ông trung niên đang đỡ bà ấy.
"Vâng ạ, chào bà, cháu là Đường Tiêu Tiêu."
Bà Thịnh gật đầu nhìn cô: "Nếu cô nhìn trúng căn nhà này thì cứ ra giá đi."
"Dạ?" Đường Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn bà cụ, sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh bà.
"Chuyện là thế này." Người đàn ông xấu hổ cười: "Mấy năm trước tôi đến Cảng Thành, cô cũng biết lúc đó không thể liên lạc được, bây giờ cải cách mở cửa, tôi quay lại đón mẹ tôi qua đó dưỡng già, đã đặt vé ngày mai phải đi rồi."
"Căn nhà này chúng tôi đã rao bán một tháng rồi, mãi đến hôm qua Tiểu Vũ mới mang tin cô muốn mua cho chúng tôi. Bây giờ về một chuyến cũng không tiện, mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, nếu cô đồng ý mua, lát nữa chúng ta làm thủ tục luôn."
Bà Thịnh và con trai đều định bỏ hoang căn nhà này rồi, cuối cùng Đường Tiêu Tiêu xuất hiện, nên họ thực sự cũng không quan tâm giá cả lắm.
"Cháu thực sự rất thích căn nhà này, nhưng cháu cũng không biết nên trả bao nhiêu tiền thì hợp lý." Đường Tiêu Tiêu hơi bối rối.
Dù sao, hiện tại việc mua bán nhà cửa cũng không nhiều, rất khó nói ra một mức giá hợp lý, phần lớn là chủ nhà ra giá, người mua nhà xem có đáng hay không.
Cuối cùng, Đường Tiêu Tiêu mua căn nhà với giá một nghìn, bao gồm cả đồ đạc trong nhà, cả hai bên đều rất hài lòng.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tối nay bà Thịnh và con trai sẽ ở lại thêm một đêm nữa nên ngày mai họ sẽ đưa chìa khóa cho cô.
"Nhà ở cuối ngõ kia có một thím cũng là vợ quân nhân giống như chị, nhưng chồng bà ấy đã hy sinh hơn mười năm trước rồi." Trên đường về, Bành Vũ kể cho Tang Tiêu Tiêu nghe.
"Họ có con không?” Cô hỏi.
Bành Vũ lắc đầu: "Nhưng thím Tạ có nhận nuôi mấy đứa nhỏ, đều là những đứa trẻ không khỏe mạnh."
Từ miệng Bành Vũ, Đường Tiêu Tiêu biết được hai vợ chồng thím Tạ vừa mới kết hôn không lâu thì chồng bà ấy phải đi biên giới, một năm sau thì có tin chồng bà ấy hy sinh.
Chồng bà là trẻ mồ côi, thím Tạ nhận tiền trợ cấp và làm công nhân ở trạm lương thực, có rất nhiều người có tình cảm với bà, nhưng bà vẫn không tái hôn.
Một ngày nọ, trên đường về thím Tạ thấy một bé gái, tìm rất lâu cũng không thấy cha mẹ cô bé nên thím Tạ ôm cô bé về nhà và nuôi nấng như con mình.
Cô bé từ từ lớn lên, thím Tạ phát hiện đứa trẻ này hơi ngốc, bà đưa đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đứa trẻ bị chậm phát triển trí tuệ.
Thím Tạ không hề ghét bỏ và đưa đứa trẻ về nhà.
Rồi một ngày nọ, khi thím Tạ ra ngoài làm việc, thấy trước cửa có một chiếc giỏ, bên trong có một em bé sơ sinh đang ngủ, thím mở chăn quấn đứa bé ra thì phát hiện đứa bé bị mất một cánh tay.
Sau đó, bà ấy cứ vậy mà nhận nuôi tổng cộng sáu đứa trẻ, cho đến khi nhà nước thành lập viện phúc lợi trẻ em.