Mùa thu hoạch bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, Tống Cảnh Chi cũng đi cùng trong ngày đóng thuế nông nghiệp.
Anh mặc quân phục, cho nên người trực trạm lương thực không hề làm khó như năm trước, lân này có thể coi như nộp lương thực rất trọn vẹn.
Mấy đứa trẻ cũng đi theo đến Cục lương thực, khi trở về thôn thì không ngừng khoe khoang, đều nói may mà có Tống Cảnh Chi.
Người dân trong thôn càng ngày càng trân trọng sĩ quan duy nhất trong thôn này hơn. Những người bàn tán sau lưng chuyện nhà họ Lưu hai lần trước cũng không nói gì nữa.
Giao xong thuế nông nghiệp thì thôn liên chuẩn bị chia lương thực. Đường Tiêu Tiêu có công điểm cắt cỏ heo và công điểm Tống Cảnh Chỉ đi làm giúp cô, nên cô cũng muốn xin chuyển trực tiếp đến nhà họ Tống.
Chia lương thực xong, một nhà bốn người ngồi trong gian nhà chính tán gẫu.
"Thu hoạch đã xong, lương thực cũng chia rồi, mấy hôm nữa là trời sẽ chuyển lạnh, hai đứa mau đi mua đồ đạc cần dùng cho lễ cưới về đi." Cha Tống nói.
"Mẹ thấy là cũng không cần mua thứ gì, Tiêu Tiêu đã có hết chăn nệm các thứ rồi, sau này bộ đội các con còn mua nữa." Mẹ Tống nói.
"Nhưng lỡ đến lúc đó người ta muốn xem phòng tân hôn thì làm sao?”
Mấy ngày trước mẹ Đường còn gửi không ít phiếu vải và phiếu vải bông tới. Theo tập tục tỉnh Hồ Nam thì của hồi môn của cô dâu là để cho người khác xem, chăn đệm càng nhiều có nghĩa là ở nhà mẹ càng được cưng chiều.
"Bác gái cả của con sẽ làm người giới thiệu, đến lúc đó bà ấy sẽ nói rõ ràng với mọi người." Mẹ Tống cười nói, cái này bà ấy đã bàn cùng thím Ngô trước rồi.
Tục lệ cưới xin ở nông thôn là cả hai bên trai gái đều phải có một người giới thiệu. Đàng trai thì mẹ Tống mời thím Ngô, đàng gái thì mời bác Thôi gái khá thân với Đường Tiêu Tiêu.
"Những món lớn khác có thể về quân đội mua, nhưng đón người mới thì vẫn nên đổi giường mới. Ngày mai cha sẽ đi tìm bác Thôi trai." Cha Tống suy nghĩ một chút rồi nói.
Ý của câu người mới giường mới là hai vợ chồng tân hôn không thể ngủ giường cũ được.
"Chủ yếu là mua quần áo và vải, cũng phải xem các con muốn tự làm hay là mua đồ may sẵn."
Nếu mua những thứ để chiêu đãi khách như kẹo và thịt lúc này thì sợ hư, chỉ có thể để đến lúc đó rồi mua.
"Cháu muốn mua vải về tự làm." Cô đã có sẵn thiết kế mình mong muốn trong lòng.
"Vậy được, đến lúc đó cháu cứ xem muốn làm kiểu gì, thím sẽ giúp cháu một tay." Mẹ Tống cười nói.
Bàn bạc xong xuôi, cha Tống liền đi ra ngoài tìm bác Thôi trai, mẹ Tống cũng đi tìm chị em tán gấu, lại còn lại hai người ở nhà.
Đường Tiêu Tiêu trở về phòng cầm sách ngồi trên ghế, mấy ngày trước cô đã đến hiệu sách Tân Hoa mua mấy quyển sách mình cảm thấy hứng thú.
"Chỉ còn 36 ngày." Tống Cảnh Chi lấy quyển sách cô đang cầm xuống, đứng trước người cô rồi nắm tay co nhe nhang xoa nan.
"Um." Cô biết anh đang đếm ngược đến ngày kết hôn.
Bởi vì ngày 12 tháng Chạp là một ngày tốt hiếm có, cho nên mẹ Tống mới để bọn họ làm xong tiệc rượu trong buổi sáng, buổi chiều lại đi đăng ký kết hôn và chụp hình cưới.
"Sao anh lại có cảm giác mỗi ngày trôi qua cứ dài như một năm vậy." Anh hôn bàn tay cô một cái rồi nói.
"Đừng, nhột." Hơi nóng phả lên bàn tay, cô không nhịn được mà rụt lại.
Anh cười một tiếng, buông cô ra rồi chống hai tay lên tay vịn của cái ghế, khom người tiến tới trước mặt cô.
"Hưm..." Cô chưa kịp nói gì thì anh đã chiếm lấy môi cô.
Cho đến khi cô không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Cô mở đôi mắt to mơ màng, khiếu nại anh: "Tống Cảnh Chi, anh bị nghiện hôn sao?" Cứ canh lúc cha Tống mẹ Tống không có ở nhà là lại hôn cô.
"Nếu em nói như vậy, không hôn thêm một cái nữa thì anh sẽ bị thua thiệt đúng không?"
Tống Cảnh Chi đưa tay đỡ lấy ót cô rồi lại cúi người hôn lên môi.
Nụ hôn của anh tấn công như mưa rào thác đổ vậy, căn bản Đường Tiêu Tiêu không ngăn được.
"Ưm..." Có tiếng rên rỉ vang lên, anh buông cô ra rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn đàn ông đang quay lưng đứng bên cạnh giếng nước, Đường Tiêu Tiêu thở dài.