"Tôi làm trưởng nhà máy ở Kinh Thị, bà xã tôi cũng là một chủ nhiệm, cho nên nhà cũng có chút của cải. Chúng tôi đã chia tiền thành hai phần, một phần cho con gái làm của hồi môn, một phần sau này cho con trai cưới vợ."
Cha Đường cười nói, nhà bọn họ không có quan niệm trọng nam khinh nữ, ngược lại bởi vì con trai đã làm lính, con gái phải xuống thôn quê nên lại thấy hơi thiếu nợ cô.
"Đây là của hồi môn cháu cho em gái." Đường Mục cũng lấy trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm.
Bây giờ Đường Mục là Trại trưởng, mỗi tháng anh ấy có tiền trợ cấp hơn một trăm đồng.
Từ tháng đầu tiên vào quân đội, anh ấy đã chia tiền trợ cấp ra làm ba phần.
Một phần gửi về nhà, một phần tự để dành, một phần để dành cho Đường Tiêu Tiêu. Quyển sổ tiết kiệm anh ấy vừa lấy ra chính là phần tiền để dành cho Đường Tiêu Tiêu.
Cha Tống nhìn ghi chép tiền gửi ngân hàng mỗi tháng trên sổ tiết kiệm, tổng cộng đến hơn hai ngàn đồng, ông ấy kinh ngạc nhìn Đường Mục.
"Thằng bé này." Cha Tống giơ ngón tay cái với anh ấy, Ông ấy khen không phải là vì số tiền này, mà là suốt mười năm qua tiền ký gửi chưa từng đứt đoạn, trừ phi là khi làm nhiệm vụ, nhưng sau đó cũng sẽ có bổ sung.
"Bác trai quá khen." Đường Mục nhận lại sổ tiết kiệm cha Tống đưa tới, gộp với quyển cha Đường vừa cho rồi đưa hết cho Đường Tiêu Tiêu.
"Của hồi môn nhà mọi người còn nhiều hơn so với lễ vật đám hỏi nhà chúng tôi cho, thế này làm cho nhà chúng tôi thấy ngượng quá." Tống Kiến Quốc nói.
Câu này là nói cho những người dân bên ngoài nghe, số tiền trong ba quyển sổ tiết kiệm đều rất lớn, sợ có người dòm ngó.
Nhưng cũng để cho người dân trong thôn biết, nhà họ Đường cho của hồi môn không ha ít.
"Chúng tôi thì chỉ cần hai đứa nhỏ này có cuộc sống tốt đẹp là được." Mẹ Đường cười nói.
"Đúng vậy, không phải cả đời chúng ta đều là vì bọn trẻ hay sao." Mẹ Tống cười phụ họa.
Bàn bạc chuyện đám cưới xong thì đến một ít chuyện trong nhà, người dân thôn nghe xong cũng đều tự tản ra.
Trong chốc lát, tin tức nhà họ Tống tìm được một ông sui đang làm trưởng nhà máy, anh vợ Tống Cảnh Chi còn là một Trại trưởng, khí thể tới nỗi lái cả xe quân dụng tới đã được lan truyền khắp thông.
Người nhà họ Đường ăn cơm trưa ở nhà họ Tống xong thì trở vê điểm thanh niên trí thức.
Bên phía điểm thanh niên trí thức, Từ Trạch Minh đã dọn dẹp nhà. Buổi tối cha Đường cùng Đường Mục ngủ phòng anh ấy, mẹ Đường thì ngủ cùng Đường Tiêu Tiêu.
Mặc dù nhà họ Tống có không ít phòng trống, nhưng vẫn còn chưa kết hôn, ngủ lại nhà sui gia như vậy thì không tốt lắm.
Đường Tiêu Tiêu đã đề cập tới quan hệ với nhóm thanh niên trí thức trong thư, cho nên lân này mẹ Đường cũng mang cả quà cho bốn người Hà Tiểu Thiến.
Dĩ nhiên, Tào Huy cùng Vương Nhị Hỉ không có phần. Lúc ăn cơm tối, người nhà họ Đường cũng mua thức ăn rồi nấu cơm ở điểm thanh niên trí thức, gọi cả bốn bọn họ đến ăn chung để cảm ơn bọn họ đã quan tâm chăm sóc Đường Tiêu Tiêu.
Buổi tối, mẹ Đường lấy hết những món đem từ Kinh Thị tới đây cho con gái xem.
"Đây là quần áo mang đến cho con, còn có thức ăn nữa. Đây là quần áo mua cho Cảnh Chi, mua ít món theo như con nói. Còn có mỹ phẩm và đồ ăn mua ở cửa hàng quốc tế cho con nữa."
Nhìn đồ đạc bày đầy một giường, Đường Tiêu Tiêu lại bị sức mua của mẹ Đường thuyết phục.
Vốn dĩ cô đã gửi một số thứ về chỗ quân đội, giờ e rằng lại phải gửi thêm một lần.
"Mẹ, chúng ta còn tiên cho anh con cưới vợ không?" Đây vấn đề cô lo lắng muốn hỏi.
"Đã nói con và anh mỗi người một nửa, dĩ nhiên là mẹ còn để dành."
"Vậy thì tốt."
"Mẹ thấy cha mẹ chồng con đều tốt, nhà bọn họ lại chỉ có một mình thằng bé Cảnh Chi, sau này con phải đối xử tốt với bọn họ." Mẹ Đường đặt đồ trong tay xuống, nắm tay con gái rồi nói.
"Con biết."
"Còn có bác cả và bác gái của thằng bé nữa, các con về quân đội thì bên này phải nhờ bọn họ chăm lo, Tết nhất cũng phải gửi ít đồ cho bọn họ."
Mẹ Đường kéo tay con gái, dạy một ít chuyện đối nhân xử thế.